Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ “Mang đàn đi.” Hả? Vân Khuynh ngẩn ra một chút. “Về sau dùng đàn cổ.” Kỳ Kiệt đạm mạc nói ra lời này, đứng dậy mở cửa, bước thẳng xuống xe. Vân Khuynh ngồi trong xe, ôm cây đàn cổ, mới phản ứng lại đây. ….. Đây là nói muốn đổi nhạc cụ của ‘sự nghiệp thôi miên’ mỗi đêm à? Loại tính tình trẻ con này, đúng là… khiến người ta dở khóc dở cười. * Tiếng đàn réo rắt chảy xuôi. Vân Khuynh thuần thục gảy đàn, hạ mắt, tâm tư lại dần dần phiêu xa. Lúc này, nàng chưa thay trang phục biểu diễn. Một bộ cổ trang, một cây đàn cổ, phảng phất như về tới thời phong kiến. Chỉ là, dựa theo lễ nghi cần tuân thủ nghiêm ngặt thời đó, nữ tử đánh đàn, chỉ để cho phu quân nghe. Đấy gọi là ‘cầm sắt hòa minh’. Nội tâm Vân Khuynh nội tâm thầm thở dài. Từ khi bắt đầu nhiệm vụ tới nay, chỗ mình ‘thất lễ’, có thể nói không thể đếm được. May mà, nàng cũng không phải người cổ hủ. Suy nghĩ tự nhiên cũng thoáng hơn. Nhưng, hiện giờ, nhiệm vụ chính báo thù cho nguyên chủ đã bắt đầu thuận lợi. Còn nhiệm vụ thu thập khí vận, Vân Khuynh lại do dự. Đã xé rách da mặt với Tống Trân Trạch, nàng cũng không thể ti tiện đi công lược hắn ta. Huống chi, đàn ông cặn bã tới bực này, Vân Khuynh phát hiện mình không động thủ được. Càng không nói, lấy tình cảm ra để công lược, chính mình không trả giá tình cảm thật sự, sao có thể vọng tưởng lấy được chân tình của người khác? Có lẽ, với hệ thống mà nói, nhân vật công lược là số liệu lạnh như băng, nhưng với nàng, họ đều là người sống sờ sờ. Trải qua phản bội, nàng từng cho rằng tim mình đã đóng băng. Nhưng hóa ra, nàng vẫn là nàng. Một tộc Vân thị, trước nay đều trời quang trăng sáng. Là con gái nhỏ được nuông chiều lớn lên, Vân Khuynh thông minh thấu hiểu, lại cũng —- đến tình, đến tính (???). Bởi vậy, cho dù hiện giờ chỉ còn một lựa chọn, nàng vẫn hơi chần chừ. Càng không đề cập tới, Kỳ Kiệt…… Cùng Bùi Quân Mịch…… Những chỗ tương đồng với nhau, thật sự làm người nghi ngờ. Vân Khuynh hơi khựng lại. Dưới tay, tiếng đàn rối loạn trong chớp mắt. “Dừng lại.” Bỗng dưng, giọng nam đạm mạc đánh gãy nàng. Vân Khuynh nhấc mắt, trông thấy Kỳ Kiệt nhíu mày, thần sắc khó lường. “Tâm cô không tĩnh.” Người đàn ông nheo mắt, ý vị không rõ. “…… Phải.” Vân Khuynh cũng dứt khoát trực tiếp thừa nhận. Tuấn mi Kỳ Kiệt nhếch lên, liếc cô gái có chút không chuyên tâm một cái, đột nhiên đổi đề tài. “Tập đàn cổ nhiều năm rồi?” “Ừm. Tôi từ nhỏ…” Vân Khuynh thuận thế đáp lời, bỗng nhiên giật mình —- Không đúng! Trong số nhạc cụ nguyên chủ từng tập luyện, không có đàn cổ! Sơ xuất. Tâm Vân Khuynh trầm xuống, trước mặt nhân vật như Kỳ Kiệt, từ trước đến nay nàng không hy vọng vào may mắn xa vời. Vốn dĩ, nàng lựa chọn đi theo vị BOSS này làm thuộc hạ, trừ bỏ dựa thế, còn bởi vì vị này là người ngoài, tất nhiên không quen thuộc tính cách của nguyên chủ. Rốt cuộc, ‘Cố Vân Khuynh’ không giống ‘Diệp Vân Khuynh’ – bản thân là cô nhi, không có người quen biết. Nếu về nhà họ Liên, ‘người nhà’ sớm chiều ở chung khó đảm bảo sẽ không phát hiện có gì không thích hợp. Mà Kỳ Kiệt, cho dù có tra xét tư liệu của ‘Cố Vân Khuynh’, có được cũng chỉ là ấn tượng cứng ngắc mà thôi. Lại nói, sau lằn ranh sống chết, có thay đổi cũng là chuyện bình thường. Nhưng, nàng lại trong lúc thất thần làm bại lộ kỹ năng nguyên chủ không nên có! Trong lòng Vân Khuynh hoảng loạn, nhanh chóng tìm lý do thoái thác. Nhưng, người đàn ông đã thẳng tắp ép hỏi —- “Cô là ai?” Kỳ Kiệt tiến lên vài bước, trên cao nhìn xuống Vân Khuynh, ánh mắt thâm trầm áp bách khóa lại ánh mắt nàng. “Hoặc là nói, cô thật là ‘Cố Vân Khuynh’ sao?” Là vị đế vương tung hoành thế giới ngầm nhiều năm, nhân vật mà Kỳ Kiệt tiếp xúc qua, đếm không hết. Tia không thích hợp trên người cô gái này, sao hắn có thể không nhìn ra? Từ trước, không lấy được chứng cứ thực tế, hắn chỉ án binh bất động. Nhưng nếu hiện tại chính nàng lộ ra manh mối…… Kỳ Kiệt đột nhiên cười khẽ một tiếng. Giây tiếp theo, ngón tay thon dài của người đàn ông giữ chặt cái cằm tinh xảo của cô gái. “Giải thích đi.” Vân Khuynh bị giữ chặt, bị bắt đối mắt với hắn. Nhưng mà, khi chạm phải ánh mắt cười như không cười kia, đột nhiên trong lòng buông lỏng. Nếu, đã bị bắt được…… “Tôi là ai? Đối ngài mà nói, chỉ sợ cũng không quan trọng.” Vài giây sau, Vân Khuynh mở miệng, ngữ điệu bình tĩnh ngoài dự kiến của Kỳ Kiệt. Thậm chí, nàng còn gợi môi, nhoẻn miệng cười với hắn. Có ý tứ…… Kỳ Kiệt nheo mắt, ánh mắt sâu thẳm. Vân Khuynh đã hoàn toàn trấn định. “Vô luận như thế nào, ‘Cố Vân Khuynh’ ngài gặp được ban đầu, chính là tôi.” Nàng bình tĩnh nói, là nói cho Kỳ Kiệt nghe, cũng là nói cho chính mình. Bị bắt được sơ hở, cũng làm nàng nghĩ thông suốt. Không sai. Ở thế giới này, giống như người Kỳ Kiệt gặp là nàng, người nàng gặp, chính là Kỳ Kiệt. “Về sau, trước mặt ngài, cũng vẫn là tôi. Như vậy, còn chưa đủ sao?” Kỳ Kiệt ý vị không rõ liếc Vân Khuynh một cái. …… Phải nói cô gái này thật sự quá giảo hoạt sao? Nhưng, không ngờ lại hợp tâm ý của mình…… Kỳ thật, mấy ngày nay ở chung, quan hệ ‘thuê’ ban đầu của họ, sớm đã trở nên vi diệu. Kỳ Kiệt từ trước đến nay là người có gan nhìn thẳng mình. Hắn cũng nhìn ra, trong lòng nàng, tựa hồ có một người khác. Nhưng, lại kỳ dị mà không khúc mắc gì. Mà giờ phút này, nghe xong câu hỏi hàm súc ái muội của cô gái nhỏ, tay Kỳ Kiệt rốt cuộc buông lỏng. Hắn nhẹ gạt sợi tóc mái của Vân Khuynh, môi mỏng mím lại hiện lên ý cười không rõ ý vị. “Tiểu hồ ly.” Ngữ điệu quen thuộc, mang theo ý vị khiến người ta mặt đỏ tim đập nhanh. Vân Khuynh ngẩn ra. Kỳ Kiệt rút tay lại, quay người, môi mỏng cong lên. Gần nhất…… Cảnh trong mơ tựa hồ càng ngày càng rõ ràng. “Ngày mai, em đi thử vai đi.” Vân Khuynh: “……?” * Sáng sớm hôm sau, khi Vân Khuynh thấy Kỳ Kiệt ném xuống một quyển kịch bản, mới biết, hắn thực sự nghiêm túc. “Cố Vân Khuynh” chỉ là ca sĩ a! Tư duy của vị BOSS này đúng là đột phá… Vân Khuynh có chút dở khóc dở cười. Nàng mở kịch bản ra, mới đầu chỉ không chút để ý quét vài lần, nhưng mà, sau khi lật vài tờ, lại dần dần nghiêm túc. Kịch bản này tên là “Phong Hỏa Thứ Điệp”, kể về câu chuyện truyền kỳ của vị nữ đặc công thời kỳ dân quốc (*). (*) Trung Hoa Dân Quốc (tiếng Trung: 中華民國) là nhà nước thống trị Trung Quốc từ năm 1912 đến năm 1949. Sau khi vương triều phong kiến sụp đổ, đại công chúa Nhược Điệp lưu lạc tới một đoàn điện ảnh, dùng tên giả Điệp Ảnh sống ở đây. Dung mạo cô mỹ lệ, cầm kỳ thi họa đều xuất sắc vô cùng, rất nhanh đã trở thành nữ ngôi sao chạm tay có thêt bỏng thời bấy giờ. Nhưng, thân phận thật sau lưng cô, lại là đặc công dân quốc! Khi chiến tranh kháng Nhật, chính quyền Uông Ngụy thông đồng với địch bán nước, cô dứt khoát bỏ đi thân phận cao quý, vì nghĩa lớn gia nhập đảng ngầm. Sau khi được huấn luyện, cô lấy thân phận ‘Điệp Ảnh’ tiến vào giơid nghệ sĩ, kỳ thật là để xâm nhập vào giới thượng lưu, thu thập tình báo. Sau hình tượng nhu nhược, Điệp Ảnh là người vô cùng thông minh, thân thủ nhanh nhẹn, tài bắn súng tinh chuẩn, hoàn thành xuất sắc nhiều nhiệm vụ. Nhưng, trong nhiệm vụ lớn nhất cuối cùng, cô vì bảo vệ đồng đội, tự bắn mình tự sát. Đây là bộ phim chủ nữ. Thân phận truyền kỳ, nếu quay không tốt, có thể bị hạ xuống thành Mary Sue. Nhưng, hiện tại lật xem, biên kịch và đạo diễn là cùng một người, bản lĩnh thâm hậu, tình tiết bố trí hợp lý, nghĩa lớn dân tộc thấm đẫm và rất đúng chỗ. Còn lại, chỉ cần vai chính nữa thôi. Vốn dĩ, nếu nói về kỹ thuật diễn, Vân Khuynh không dám nhận bừa. Nhưng…… Nàng cẩn thận nhìn lại hình tượng nữ chủ, giỏi cầm kỳ thư họa, tài bắn súng tinh chuẩn, giọng hát xuất sắc. Thế nhưng giống mình như vậy! Huống chi. Vân Khuynh nhăn mày, lấy di động tra baidu — Đạo diễn Tưởng Trịnh. “Đạo diễn lớn người Hoa đạt giải Oscar Tưởng Trịnh có bộ phim mới, người được chọn nghi là Liên Thi Ngữ?” “Từ giới ca sĩ qua giới diễn viên, Liên Thi Ngữ không sợ tranh luận!” ………. Từ từ, đây là cái gì? Vân Khuynh nheo mắt, ánh mắt trở về trên kịch bản, lại chuyển tới Kỳ Kiệt ngồi đối diện. “Khi nào thử vai?”