Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ
Phảng phất như tiểu thư khuê các cổ đại, tuyệt đại giai nhân xuyên qua ngàn năm thời gian bước ra.
Một bộ hồng y cháy rực như lửa, che lại dáng người thon thả lả lướt; tóc đen buộc nhẹ phía sau lưng, nàng không búi tóc, tóc dài rủ xuống eo, đen nhánh như thác nước.
Hóa trang này, thật yêu diễm, mà cũng thật dịu dàng, nhưng trên người cô gái này, lại hài hòa như thế.
Lúc này, nàng ngẩng đầu, khuôn mặt bỏ đi son phấn, được phóng to trên màn hình. Như cảnh trong mơ quanh co khúc khuỷu, như ảo như thật.
Ngũ quan nhu hòa thâm thúy —- mắt phượng mày ngài, má đào mũi xinh, nhuộm lên vẻ đẹp cổ điển.
Nhưng, so với dung mạo càng thêm nhiếp người, lại là khí chất thoát tục quanh thân cô gái, lạnh có, thanh có, nhã có.
Dưới ánh đèn, nàng trầm tĩnh ngồi ngay ngắn sau đàn cổ, bàn tay mềm nhẹ gảy dây đàn, gảy lên âm thanh u uyển êm tai, đồng thời, môi đỏ hé mở, ôn tồn ca hát.
Microphone được cố định trên cái giá trước người nàng, đem một khúc này, vang vọng trong hội trường.
Chịu đựng sự biệt ly, lại chẳng đành lòng lại ly biệt
Hồng nhạn bay về phương nam
Không biết lòng này gửi gắm điều gì
Hồng nhan cũ… (*)
(*) Lời bài hát Cố hồng nhan (Hồng nhan xưa) – Lưu Đào, nhạc phim Lang Nha Bảng. Không biết tại sao chương trước tác giả lại nói là hư cấu (*’∨’*)
Khi khúc nhạc đến đoạn cao âm, cô gái nhẹ nhàng nhếch mắt, mắt phượng tà phi thoáng nhìn, phản chiếu trên màn hình lớn, lại quét lên trái tim người xem —- câu hồn bắt mắt.
Toàn trường yên tĩnh.
Chỉ có tiếng đàn du dương, cùng tiếng hát u uyển, quanh quẩn.
Một khúc này của Vân Khuynh, khác với bài hát ma mị vừa trình diễn, lại mang theo thần vận nhu uyển của phương Đông, đưa người nghe vào trong bức tranh thủy mặc cổ xưa.
Hồng nhan cũ, mặc cho vật đổi sao dời
Chỉ có tình này vĩnh viễn không đổi thay….
Cho đến khi, cuối khúc, Vân Khuynh khép môi. Dưới tay, cũng dần dần thu lại, tiếng đàn trầm nhiên đổ xuống, bỗng chốc, đột nhiên im bặt.
Tiếp theo, nàng đứng dậy, cầm lên microphone.
“Từ khi tham gia ‘Lóe Sáng Tân Thanh’ tới nay, tôi đã bị nghi ngờ rất nhiều, gặp rất nhiều trở ngại. Thế nhưng, tôi vẫn luôn tin tưởng bản thân có thể vào được vòng chung kết ngày hôm nay. Không phải vì danh, mà là vì, muốn đòi lại chính nghĩa cho chính mình.”
“Rốt cuộc, đêm nay, tôi đã tới được nơi này, thắng thua không quan trọng nữa. Chỉ là, tôi đã từng mất đi giọng hát, sót lại, chỉ còn tình yêu với âm nhạc.”
“Cho dù mọi người có tin cái gọi là ‘chân tướng’ này hay không. Một khúc này, tôi muốn tặng cho Cố Vân Khuynh của quá khứ.”
“Cảm ơn mọi người, đã theo dõi tôi.”
Nói xong Vân Khuynh nhàn nhạt gợi môi, cúi đầu, khom người.
Sau khi thẳng người dậy, nàng dứt khoát ôm đàn lên, quả quyết dời sân khấu.
Chỉ là, nháy mắt nàng quay đầu lại, trên màn hình lớn, vẫn rõ ràng bắt được giọt nước mắt bên má nàng.
Chợt lóe mà qua.
Lúc này.
Trong thính phòng, mọi người vẫn còn đang chìm đắm trong tiếng hát chưa hồi phục tinh thần, mới bỗng chốc bừng tỉnh!
Lập tức, có người nhớ lại mùa hè kia, giọng ca từng khiến bọn họ kinh diễm, cho Liên Thi Ngữ thành danh “âm thanh của tự nhiên”.
Hai năm tiếp theo, bài hát kinh điển Cố hồng nhan, sớm được mọi người công nhận là khởi đầu của Tiểu Thiên Hậu truyền kỳ giới ca sĩ.
Bao nhiêu người, đã từng bị giọng hát mỹ diệu kia làm cảm động.
Nhưng mà, sau khi thành danh, Liên Thì Ngữ không biểu diễn bài hát này lần nào nữa.
Vậy mà, đêm nay, một người mới vừa ra mắt đã bị gọi là “Tiểu Liên Thi Ngữ”, lại hát lên bài hát này một lần nữa, không những thế, còn bỏ xuống một ‘chân tướng’ long trời lở đất.
Không sai.
Tiếng nói của nàng thay đổi. Nhưng, khi nàng cúi đầu đàn hát, loại tình cảm chân thành này, vẫn như cũ đánh vào tiếng lòng khán giả.
Âm nhạc chân chính, động lòng người, là vì chỗ này.
Một khúc Cố hồng nhan, làm rất nhiều người nhớ lại, một năm kia, thứ khiến bọn họ chấn động ban đầu, không phải vầng sáng “truyền kỳ thiếu nữ mắc bệnh máu trắng”, mà là giọng hát kia, đong đầy cảm xúc của người ca sĩ.
Bởi vậy, khi Vân Khuynh xoay người mà đi, trong thính phòng, có tiếng kêu to đột ngột vang lên.
“Cố Vân Khuynh, không cần đi! Em tin tưởng chị!”
Tiếp theo, tiếng cổ vũ cũng theo đó vang lên. Vang vọng khắp không gian.
“Tôi cũng tin tưởng cô!”
“Đừng đi! Cô chính là quán quân!”
……….
Trường hợp, hoàn toàn mất khống chế.
Chỉ là, cô gái đang đi xa, trước sau như một chưa từng dừng bước.
“Nhổ vào! Tôi thấy ban tổ chức chắc chắn có trá!”
Lập tức, có người xem xúc động phẫn nộ.
“Ha hả, đồ dỏm Liên Thi Ngữ còn ở đây mà? Cố Vân Khuynh đương nhiên chỉ có thể đi!”
“Này, đừng tin vào lời nói một bên được không? Chân tướng như thế nào…”
Một Liên Y ấp úng mở miệng giải thích cho thần tượng, nhưng mà, bị tất cả mọi người trừng mắt, cô ta không đủ tự tin, lập tức tắt tiếng.
Nhưng, cô ta là fan trung thành của Thi Ngữ, sao có thể, để hai bài hát cùng vài câu nói của Cố Vân Khuynh thu phục được?
Thi Ngữ……
Đúng rồi, Thi Ngữ đâu?!
Sao cô ấy vẫn không phản ứng gì?
Hơn nữa, theo lý thuyết, quả bom này của Cố Vân Khuynh vừa ra, ban tổ chức sao lại không ngăn cản?
Vị Liên Y này nội tâm giãy giụa, vội ngẩng đầu, tìm kiếm tung tích MC và ban giám khảo.
Trung tâm sân khấu vừa biểu diễn, đèn vẫn sáng.
Còn chỗ ghế ngồi ban giám khảo, vẫn tối đen.
“Sao lại thế này?”
Cô kinh nghi bất định giữ chặt người bên cạnh.
“A?”
Rốt cuộc, có không ít người dần dần phản ứng lại.
Này….
Người của ban tổ chức đâu?
Vài phút sau.
Nhân viên duy trì trật tự gian nan bắt đầu công tác, nhưng với người xem đang náo động lại không làm thế nào được.
Đột nhiên.
“Bá” một tiếng, toàn bộ sân khấu sáng rõ trở lại.
Triệu Nguyên lại xuất hiện trên sân khấu.
“Kế tiếp, chúng ta, chúng ta… Không, là phần thi tiếp theo, tiếp tục tiến hành. Xin mời hai thí sinh còn lại.”
Gã hoàn toàn xem nhẹ tiết mục Vân Khuynh vừa trình diễn, lập tức tuyên bố lịch thi đấu của hai thí sinh còn lại.
Giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng, giọng nói hơi run rẩy của gã, tươi cười miễn cưỡng, lại lộ ra tin tức không tầm thường.
Sao lại thế này?
Có người nhìn về phía ghế ngồi ban giám khảo, phát hiện, vị trí của Liên Thi Ngữ và Tống Trần Trạch, đã không còn bóng người!
Này….
Chột dạ đi rồi?
Điều này, làm khán giả càng thêm ồn ào.
Trên sân khấu.
Triệu Nguyên mới khôi phục chút trạng thái, Tưởng Dung cùng Chu Mị, cũng lần nữa lên sân khấu.
Chỉ là, thần thái của hai người, đều tràn đầy xấu hổ.
Rốt cuộc, cô gái chinh phục toàn trường kia, đã đi rồi.
Cho dù chỉ là á quân, nhưng đêm nay, vương giả mà mọi người nhớ kỹ, đã định sẽ không phải các cô.
Nhưng mà.
Chuyện càng làm người hỏng mất còn ở phía sau.
Rất nhiều xem liếc mắt nhìn tình huống trên sân khấu, không nhịn nổi nữa, vung tay.
“Thôi! Về xoát weibo, tìm chân tướng!”
“Đúng đúng đúng! Tôi nhớ trước đó xem trên Hải Giác có bài bôi đen Liên Thi Ngữ, hiện tại tìm xem, xem có phải nội tình không!”
“Đi đây! Ở đây không thú vị!”
……….
Một người lại một người xem rời khỏi.
Cuối cùng, hội trường vạn người, chỉ còn lại fan trung thành của Chu Mị và Tưởng Dung, mất đi hơn nửa! Thật sự là…
Vô cùng xấu hổ.
Trên sân khấu.
Triệu Nguyên hoàn toàn ngó lơ tình huống phía dưới.
Gã miễn cưỡng nói vài câu đùa giỡn giới thiệu vòng kế tiếng, liền đi xuống.
Nhớ tới Tống Trần Trạch và Liên Thi Ngữ vô thanh vô tức bị kéo đi, gã rùng mình.
Mới vừa rồi.
Khi ả đàn bà thối kia phát video, gã liền phản ứng lại, muốn gọi người tắt ngay lập tức.
Nhưng, trong bóng tối, không biết ở đâu ra một đám người mặc áo đen, chắn trước mặt họ…
Lúc ấy, thậm chí gã còn bị bóp chặt yết hầu!
Nhớ tới thời khắc đó, Triệu Nguyên trắng mặt, thậm chí, có nước tiểu rỉ ra.
Chuyện lúc trước gã cố tình làm hỏng thanh quản của ả đàn bà kia, ả thật sự không biết sao…
*
Mà lúc này.
Hai người vừa biến mất, đã bị áp giải tới hậu trường.
Vào đến phòng nghỉ, bóng người dựa vào sô pha của Vân Khuynh, liền ánh vào mi mắt Liên Thi Ngữ.
“Cố Vân Khuynh! Con sói mắt trắng (*) cô!”
(*) sói mắt trắng (bạch nhãn lang): cụm từ để chỉ những người vong ân bội nghĩa.
Lập tức, cô ta nũng nịu: “Cô làm như thế, không thấy uổng cho đại ân của nhà họ Liên à?”
Mà Tống Trần Trạch, bình tĩnh đẩy mắt kính, nhíu mày.
“Vân Khuynh, là anh có lỗi với em. Không nghĩ tới, em vì anh mà biến thành như vậy…”
Vân Khuynh lạnh lùng liếc hắn ta, chỉ muốn nôn!
Nàng mở miệng, đang muốn nói gì —-
Giọng nam lạnh lẽo cực độ vang lên trước một bước.
“Mày thì tính là cái gì?”
Truyện khác cùng thể loại
60 chương
73 chương
42 chương
153 chương
11 chương
43 chương
36 chương
2197 chương