Edit + Beta: Mạc Khinh Vũ Trận chung kết ‘Lóe Sáng Tân Thanh’, được tổ chức tại hồng quán có tiếng tăm vang dội nhất thành phố C. Ban tổ chức xây dựng sân khấu có thể chứa vạn người, càng đúng với khẩu hiện đêm chung kết hát vang toàn thành phố. Giữa vô vàn chờ mong, buổi tối đã định sẽ nổi lửa, rốt cuộc cũng đến! Sân khấu lộng lẫy. Tùy ý đứng giữa ánh đèn, Triệu Nguyên cầm microphone, kích động giới thiệu khách mời bí ẩn ngày hôm nay. “Hiện tại, xin chào mừng Tiểu Thiên Hậu giới ca sĩ của chúng ta —– Liên Thi Ngữ!” Trên chỗ ngồi bạn giám khảo, Liên Thi Ngữ mặc một bộ lễ phục màu hồng phấn, tươi cười điều đạm xinh đẹp. “Oa!” “Thi Ngữ!” “A a a! Đúng là Thi Ngữ!” Hội trường vạn người, tức khắc một mảnh hoan hô. Có rất nhiều Liên Y giơ lên bảng phát sáng, lớn tiếng gào rống. Đương nhiên, cũng có người xem không rõ nguyên do. Nhìn hàng fan “huấn luyện có chất lượng” này, nhăn mày. Không phải nói khách quý bí ẩn sao? Vậy đám Liên Y đột ngột xuất hiện kia lấy tin tức từ đâu? Trong lúc nhất thời, giống như buổi biểu diễn cá nhân của Liên Thi Ngữ vậy. Nhưng, vô luận thế nào, trong một mảnh đen nghìn nghịt, những tiếng kêu to đầy nhiệt tình này, vẫn nhanh chóng đốt nóng sân khấu. “A a a a!” Liên Thi Ngữ cười ngọt ngào, liên tiếp vẫy tay về phía khán giả, mắt đảo qua người đàn ông tuấn nhã làm bạn bên cạnh, trong lòng càng thêm đắc ý. “Giám khảo tối hôm nay, còn có người đại diện âm nhạc danh tiếng ngài Tống Trần Trạch…..” Trước sân khấu, mở màn với khí thế ngất trời. Hậu trường. Trong một phòng nghỉ của thí sinh, lại một mảnh đình trệ. Vân Khuynh tùy ý dựa vào ghế, nhìn người đàn ông ra vẻ soái khí trước mặt, “xùy” một tiếng. “Cho nên, trước khi lên sân khấu, mới báo cho tôi, người hợp tác đổi thành vị này?” Nàng nheo mắt, ánh mắt khinh miệt nhìn đối phương, bên môi nở nụ cười châm chọc. “Này! Cô nói cái gì!” Người đàn ông kia lập tức giận dữ: “Đại gia chính là người mới hot nhất trong giới ca sĩ hiện nay, hát cùng một ca sĩ tam lưu như cô, đúng là tiện nghi cho cô rồi!” Mà một bên, trợ lý Hoàng của tổ tiết mục thần sắc tràn đầy khiếp sợ. “Chị Cố, sao chị lại nói như vậy?” “Anh Thành vì lịch trình bị trùng đã không hát cùng chị vài ngày rồi, chị không vừa lòng với anh Thẩm được bổ khuyết vào, từ chối tập luyện, bây giờ lại trách lên đầu chúng tôi, không khỏi quá phách lối đi….” Vân Khuynh ngước mắt, liếc nhìn trợ lý Hoàng đang nói hươu nói vượn, công lực nói dối này, thật sự là… Quá kém. Thành Tu Duệ đã rời khỏi vài ngày? A, vậy người hôm qua nàng thấy là quỷ chắc? Mà Thẩm Dương được bổ khuyết vào này, năm nay mới debut, là hậu bối cùng công ty với Thành Tu Duệ, nhưng trừ bỏ khuôn mặt miễn cưỡng có thể xem được, giọng hát lại dở đến không dám nhìn thẳng. Người mới tốt nhất? Sự thật là, sản phẩm ô hợp thì đúng hơn. Vân Khuynh đột nhiên đứng lên, không muốn nói nhảm nhiều với bọn họ. “Đi ra ngoài.” “Cô!” Trợ lý Hoàng đang nói chuyện hoảng sợ, ngay cả Thẩm Dương một bộ đại gia, cũng bị chấn trụ trong chợp mắt…. Khí thế của cô gái này…. Thẩm Dương nhăn mi, trong lòng có chút e ngại. Cô ta đúng như lời anh Thành, chỉ là ca sĩ bất nhập lưu nhưng ôm được cái đùi lớn? Mặc kệ! Anh Thành chắc không thể hố gã đâu. Thẩm Dương cắn răng, nghĩ đến chỗ tốt mà Thành Tu Duệ đã hứa hẹn, sắc mặt có chút hưng phấn mà vặn vẹo. “Hừ, con đàn bà thối, dù sao, mày còn muốn thi đấu, thì mau nhận đại gia làm đối tượng hợp tác đi, nếu không….” Nhưng mà, lúc gã tự cho là mình uy hiếp có hiệu quả, “Phanh —–” một tiếng vang lớn, vang lên bên tai. Cửa phòng nghỉ bị đẩy ra. Một hàng người mặc áo đen dũng mãnh đi vào, quanh thân là huyết sát khí không thể ngăn được, tức khắc làm không khí trong phòng phát lạnh. “Các người, các người là ai, đây là hậu trường của chương trình, người ngoài không, không được phép tiến vào…” Trợ lý Hoàng run run, nhìn mấy hung thần không dễ chọc này, lắp bắp nói. Mà Thẩm Dương hiểu biết nhiều đã cất bước muốn chạy. Trong giới giải trí hỗn loạn này, cũng từng thấy qua mấy đại lão “trên đường” (*), nhưng, sát khí của mấy người đi đường này, vẫn khiến gã sợ đứng người. (*) người đi đường: ý chỉ xã hội đen. Người duy nhất không bị ảnh hưởng, chính là Vân Khuynh. Nàng thậm chí ngước mắt cười, tiến lên, đúng lúc lộ ra thần sắc sung sướng vui mừng. “Chủ tử, ngài thật sự tới rồi….” Trợ lý Hoàng và Thẩm Dương theo tiếng nhìn qua, phát hiện người nàng vừa gọi là một người đàn ông, đang chậm rãi bước vào cửa. Những người mặc áo đen đứng nghiêm, hơi cúi đầu, biểu hiện tôn kính mười phần. Người đàn ông kia mặc chiếc áo gió màu xám, trên tay mang găng tay da, thậm chí còn chống cây gậy màu đen, hiện ra phong thái thân sĩ phong lưu mười phần. Khuôn mặt này, đúng là tuấn mỹ tới cực điểm. Nhưng mà, khí chất âm độc quanh thân, lại khiến người ta hoàn toàn xem nhẹ tướng mạo này, chỉ thấy lạnh lẽo tận xương tủy. Ai dám gần vị này nửa phần? Cố tình, ca sĩ nhỏ bất nhập lưu Cố Vân Khuynh kia, lại không hề sợ hãi tiếng lại gần. Thậm chí, đứng cùng một chỗ với người đàn ông kia, còn giúp người đàn ông kia tháo găng tay! Thần sắc Kỳ Kiệt âm u lạnh lẽo, nhìn cô gái nhỏ chạy đến trước mặt, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ dị nhàn nhạt. Từ khi nào? Nàng bắt đầu gọi hắn như vậy? BOSS đại nhân, chủ tử… Rõ ràng dùng kính ngữ, lại mang theo trêu chọc ngả ngớn. Quả nhiên, là do hắn dung túng quá mức sao? Vân Khuynh tự nhiên không biết suy nghĩ trong lòng Kỳ Kiệt. Lúc này, nàng liếc nhìn người đàn ông vẻ mặt cao lãnh khó lường, có chút buồn cười và bất đắc dĩ. Rõ ràng chỉ nhờ hắn móc nối quan hệ với đài truyền hình Tinh Không, không nghĩ tới, vị này còn tự mình tới! Còn làm quả mở màn thổ phỉ…. Suy nghĩ của nàng bay bay một chút, bỗng dưng nghe thấy tiếng nói lãnh đạm của Kỳ Kiệt: “Được rồi, cô muốn thế nào?” “Vị Thẩm đại ca sĩ này,” nàng híp mắt lại: “Thỉnh cầu BOSS giúp tôi mời ngài ấy ra ngoài….” Vài vị mặc áo đen nghe được lệnh của cấp trên, bỗng nhiên có động tác! Giây tiếp theo. Thẩm Dương cất tiếng kêu thảm, cứ như vậy bị kéo ra ngoài. Trợ lý Hoàng sắc mặt xanh trắng, run run rẩy rẩy: “Chị Cố, em, không…..” Vân Khuynh nhoẻn miệng cười với gã ta. “Đừng khẩn trương, đợi lát nữa, còn phải nhờ trợ lý Hoàng giúp đỡ rồi.” * Sân khấu. Tưởng Dung và Chu Mị đã hoàn thành bài biểu diễn cùng cộng sự của mình. Đêm chung kết, tiềm lực của hai người cũng được hung hăng kích phát ra. Sau hai bài song ca high tới cực điểm, không khí trong hội trường, hoàn toàn dâng đến cao trào! Trong thính phòng đen nghìn nghịt, ánh huỳnh quang nhảy múa và tiếng hoan hô giao hòa. Trên sân khấu, trung tâm ánh sáng chiếu trên người MC Triệu Nguyên, gã giơ microphone, khàn cả giọng. “Hiện tại, xin mời thí sinh cuối cùng, Cố Vân Khuynh, cùng người hợp tác của cô ấy, hát vang toàn hội trường!” “Wowwwwww!!!” “Vân Khuynh!!!!!” “Khuynh gia em yêu anh!!!” Tức khắc, tiếng kêu to vô tận, chấn nhiếp toàn trường! Tất cả các fan Vân Khuynh có được trong vòng bán kết, đều dùng nhiệt tình lớn nhất, mở đường cho thần tượng nhà mình! Ngay cả Triệu Nguyên đứng trên sân khấu, cũng giật nảy mình. Hừ. Trong mắt hắn hiện ra thần sắc oán độc. Kêu đi! Hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều. Hợp tác cùng kẻ như Thẩm Dương, một mình cô ta có thực lực thì có lợi gì? Hậu trường. “Chị Cố, từ, từ chỗ này là lên được sân khấu.” Phía sau. Vân Khuynh đã trang điểm tốt tùy ý “Ừ” một tiếng, không lập tức bước lên. Nàng quay đầu, ánh mắt thẳng tắp nhìn về người đàn ông bên cạnh. “Kỳ Kiệt.” Nàng đột nhiên gọi tên hắn. Người đàn ông đạm mạc nhìn lại nàng. Nàng đột nhiên cầm tay hắn, đi bước một, tới trước cầu thang máy. Kỳ Kiệt rốt cuộc nhăn mày lại, “Làm gì?” Môi đỏ Vân Khuynh cong lên. “Anh cảm thấy, tôi đang đùa nghịch sao?” Bố trí của nàng, đúng là rất tùy hứng. Trợ lý Hoàng cùng thủ hạ của hắn, đều thấy nàng điên rồi. Chỉ có hắn…… “Tùy cô.” Kỳ Kiệt hờ hững dời mắt, nhưng lời hắn nói ra, lại đầy dung túng. Vân Khuynh cười. Giây tiếp theo, nàng bỗng dưng tới gần hắn. Chớp mắt da thịt tiếp xúc, nàng nghe được tiếng tim đập vang trong lồng ngực hắn. Nhưng. Chỉ trong thời gian rất ngắn, Vân Khuynh lại bứt ra, bỗng chốc lui lại phía sau, nhảy lên cầu thang máy. “Em phải lên sân khấu rồi.” Cầu thang máy bắt đầu chạy lên. Ranh giới của ánh sáng và bóng tối, thân mình cô độc của Vân Khuynh, với sân khấu có tiếng kêu gọi đinh tai nhức óc, đã rất gần. Nhưng mà, nàng rũ đầu, chỉ ngóng nhìn một người. Kỳ Kiệt ngước mắt, ánh sáng từ trên cao chiếu xuống, thật chói mắt. Cặp mắt đào hoa luôn luôn lạnh lẽo, tựa như nhiễm vài phần nhu hòa. Lời cô gái nhỏ vừa nói, còn quanh quẩn bên tai hắn. “Tin tưởng em.” “Nhìn em.”