《Chương 359》 TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (39) Editor: Dương Gia Uy Vũ Hai vợ chồng chưa cưới đại sát tứ phương trên chiến trường lần lượt ngất đi, bất tỉnh nhân sự. Khi Mộ Thiệu Tu ngã xuống vẫn còn nắm chặt tay Vân Khuynh, cho dù có hôn mê vẫn luôn không buông ra... Các thuộc hạ trong quân nỗ lực hồi lâu cũng không thể chia lìa hai người. Trong lúc nhất thời, cảm xúc khẩn trương lan tràn khắp nơi, vẫn có người nhịn không được cảm thán: Tình cảm của thượng tướng và phu nhân tương lai thật sâu đậm… Nhưng cứ như vậy, mọi người chỉ có thể an trí hai người trên cùng một giường bệnh, đồng thời cấp tốc trở về địa điểm xuất phát, quay về Trung Ương tinh tìm trị liệu sư giỏi hơn. Nhưng, khi đến cảng hàng không, trị liệu sư đang chăm sóc cho Mộ Thiệu Tu và Vân Khuynh lại phát hiện —— Giữa hai người đang ôm nhau đột nhiên tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Hai màu đen, lục giao hòa. Giây lát sau, trên người Vân Khuynh tràn ra vài sợi dây leo xanh biếc, quanh thân Mộ Thiệu Tu hiện ra khí đen lượn lờ. Hai cỗ năng lượng tung hoành, trong chớp mắt đã bao vây lấy hai người! …Những người trông thấy một màn này đều chấn kinh, luống cuống không biết làm sao. May mà Mộ Trung Hằng suất lĩnh quân đội đi thảo phạt hang ổ của Trùng tộc cũng vừa lúc trở về, ông biết được tình huống này đã lập tức bí mật đưa hai người quay lại nhà cũ Mộ gia. Tiếp đó, La Dĩnh gọi anh họ La Nghị đến chẩn trị —— “Anh Nghị, rốt cuộc là thế nào?” Phòng bệnh tư nhân ở Mộ trạch, La Dĩnh nhìn con trai con dâu nhà mình, trên mặt tràn đầy nôn nóng. Mộ Trung Hằng mím chặt môi đứng một bên, cũng không còn trấn định như ngày xưa nữa. Còn hai đứa nhỏ vẫn luôn canh giữ không rời bên giường bệnh của Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu, trong mắt trào ra nước mắt: “Cậu ơi, anh hai chị dâu bị sao vậy?” La Nghị thu hồi dị năng, trên mặt trở nên ngưng trọng: “Anh đã tận lực…” Ông ấy nói, thấy cả nhà em họ nhất thời biến sắc mặt, vội vàng nói: “Nhưng anh nghĩ, hẳn là không có việc gì đâu.” “Anh Nghị, sao lại thế này?” Mộ Trung Hằng tiến lên một bước, hỏi. La Nghị chau mày: “Anh mới vừa dùng dị năng muốn dò xét tình trạng nhưng trước sau vẫn bị năng lượng của hai người ngăn chặn, chỉ có thể quanh quẩn bên ngoài. Điều duy nhất anh có thể cảm thấy được chính là năng lượng trên người bọn họ đều rất sinh động, giống như đang tiến hóa, hơn nữa… Còn đang giao hòa vào nhau!” Ông ấy nói, lắc đầu cười khổ: “Loại tình huống này, trước giờ anh cũng chưa từng gặp phải.” “Vậy…” Nghe vậy, La Dĩnh và Mộ Trung Hằng hai mặt nhìn nhau, nhất thời dừng lại. Nhưng thật ra Mộ Dật Nhiên và Mộ Dật Hiên căn bản nghe không hiểu lại gào lên: “Cậu ơi! Vậy anh hai chị dâu chừng nào mới tỉnh?” La Nghị do dự, cho ra một định luận: “… Cậu nghĩ, chờ sau khi năng lượng của hai người tiến hóa xong là có thể tỉnh lại!” “Anh chắc chứ?” La Dĩnh vội nói. “Chuyện này…” La Nghị lại chần chờ: “Tóm lại, hiện giờ biểu hiện sinh mệnh của bọn họ đều rất ổn định, anh sẽ ở lại đây để quan sát.” La Dĩnh vô lực thở dài. Mộ Trung Hằng đỡ lấy bà, vừa chắp tay: “Cảm ơn anh.” …Một lát sau, mấy người tạm tiễn La Nghị đi. La Dĩnh trấn an hai đứa trẻ trước, nghĩ đến tình hình bên ngoài lại lo lắng: “Trung Hằng, bên phía Bộ quân đội và công chúng…” “Phía công chúng cứ giấu tình hình cụ thể trước đã, miễn cho lòng người dao động. Còn Bộ quân đội…” Mộ Trung Hằng trầm trọng nói. “Hành động của Bộ quân đội lần này, bên phía tinh cầu Farr đã giành được toàn thắng, nhưng Thiệu Tu và Vân Khuynh lại xảy ra chuyện. Còn hang ổ của Trùng tộc bên kia, tuy chúng ta đã thanh trừ hết bảy tám phần, nhưng nữ hoàng Trùng tộc lại mang theo một số thế lực nhỏ chạy thoát…” Ông thở dài, La Dĩnh cầm tay ông: “Sẽ ổn thôi, Thiệu Tu và Vân Khuynh nhà chúng ta đều là đại anh hùng cơ mà. Theo em thấy, nữ hoàng Trùng tộc kia chờ hai đứa tỉnh lại sẽ đi tiêu diệt hoàn toàn!” “Ừ.” Mộ Trung Hằng cũng nắm lấy tay vợ, mong chờ nói: “Đúng vậy, đều sẽ ổn thôi.” Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu … “…Theo tin tức, biểu hiện sinh mệnh của hai người đã ổn định, tin rằng ít ngày nữa sẽ có thể tỉnh dậy…” “Đừng có nằm mơ! Ổn cái gì mà ổn?” Ngục số 27 Trung Ương tinh, một giọng nữ sắc nhọn đột nhiên vang lên: “Theo bà đây thấy, Tô Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu đều phải chết! Vĩnh viễn cũng đừng hòng mở mắt ra!” Trong tiếng nguyền rủa điên cuồng, màn hình thực tế ảo vốn dĩ đang truyền phát tin tin tức đột nhiên bị tắt đi. Giây tiếp theo, một vài giọng nam tục tằng nhất thời vang lên. “Ai?!” Cảnh ngục đang tụ tập ở bên ngoài xem tin tức đều nổi giận. Một cai ngục trong đó đóng thiết bị điện tử lại, mang theo anh em hùng hổ đi về phía căn ngục số 11. Chỉ thấy hai nam một nữ bị khóa bên trong, đều là bộ dạng nghèo túng. “Thì ra là mày!” Cai ngục nhanh chóng túm chặt bà điên đang dựa vào rào chắn kia, la lối: “Tô Mạn Mạn! Chính là tên phản đồ mày đã làm hại Mộ thượng tướng và Mộ thiếu phu nhân thành ra như thế, giờ còn dám nguyền rủa bọn họ?” “Ha ha ha!” Tô Mạn Mạn cười lên như điên như dại. “Mày!” Mấy tên cảnh ngục tức khắc giận dữ lên, chỉ muốn bắt cô ta lại đánh một trận tới chết, nhưng ngại với quy củ, vừa định miễn cưỡng nhịn xuống —— Chợt nghe được Ryan đang ngồi trong góc dựng râu nói: “Chờ mẫu hoàng đánh tới, đám nhân loại ti tiện các ngươi đều phải chết!…” “Ryan!” Nhóm cảnh ngục còn chưa kịp phản ứng, Tô Mạn Mạn lại đột nhiên tránh khỏi cai ngục, nhào tới: “Đến lúc đó em đi theo anh, anh phong em làm Vương phi được không?” Giọng nói của cô ta ngọt ngấy, tóc tai bù xù, cười hì hì muốn bám lấy Ryan. “Tiện nhân!” Lúc này, Nhiếp Cảnh Vân vẫn luôn xụi lơ đột nhiên động đậy, từ một khác đầu vọt tới, hung hăng đụng ngã hai người. “Đôi tiện nhân bọn mày, dám tính kế tao…” Hắn ta siết chặt cổ Tô Mạn Mạn, quăng ngã lên người Ryan: “Tao là chiến thần Liên Bang, tao muốn xử quyết chúng mày!” Nhiếp Cảnh Vân gào rống, đột nhiên nở nụ cười như thần kinh, lại quay đầu nói với nhóm cảnh ngục phía ngoài. “Mau thả tao ra ngoài! Bộ quân đội phải ban huân chương thượng tướng cho tao! Này… Có nghe không hả?” “Ách!!!” Tô Mạn Mạn giãy giụa, giương nanh múa vuốt bóp cổ lại. Ryan theo sau cũng gia nhập chiến trường, lấy râu cùng hai người cắn xé. …Thấy thế, nhóm cảnh ngục hai mặt nhìn nhau. “Bọn chúng, đều điên hết rồi hả!?” Rốt cuộc cũng có người cười nhạo nói. “Nhưng cứ đánh nhau như vậy, ba người này sẽ không chơi chết luôn chính mình đấy chứ?” Cũng có người lo lắng nói. Cai ngục nhếch miệng, không thèm để ý nói: “Không sao đâu! Trên tay bọn chúng có mang thiết bị cảm ứng! Nếu sinh mệnh gặp nguy hiểm liền bị điện giật ngay! Không chết được!… Tới, lại cho bọn chúng đẹp mặt một chút!” Sau một lúc lâu. Một đám cảnh ngục cười cười rời đi, còn “tốt bụng” lại một thiết bị truyền phát tin tức kiểu cũ ngoài cửa ngục. “Theo tin tức từ Bộ quân đội, ngày hôm trước đã hoàn toàn công chiếm được sào huyệt của Trùng tộc, nữ hoàng Trùng tộc trọng thương đang lẩn trốn, ngày sa lưới sẽ không còn xa nữa…” “Sau khi phản đồ của nhân loại là Tô Mạn Mạn, Nhiếp Cảnh Vân sa lưới, người thân của hai bên vẫn luôn không có phản ứng gì. Cho đến hôm qua, cha mẹ của hai người đều phát biểu thanh minh, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ với cả hai người…” “Hai phản đồ nhân loại và tội phạm Trùng tộc, sau khi đi diễu hành ba vòng sẽ bị phán quyết dưới sự chứng kiến của công chúng…” … Từng tin tức lần lượt được thông báo. Hai người một trùng sau khi biết được tin tức bên ngoài lại lâm vào điên cuồng càng lớn: Suốt ngày đánh nhau, bị điện giật lại càng thêm thê thảm, cũng hoàn toàn từ bỏ hy vọng. Như Tô Mạn Mạn, sự chờ mong cuối cùng chỉ còn lại việc cầu nguyện cho Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu có thể chôn cùng cô ta! * Sáng sớm hôm nay, Mộ trạch. Trong phòng trị liệu, nhóm người chữa bệnh và chăm sóc không tiếng động lui tới, chặt chẽ chú ý tất cả các triệu chứng và sự thay đổi của hai người. Một ngày lại một ngày, nhận được vẫn luôn là sự mất mát. Hôm nay, dường như cũng không có gì bất đồng. La Dĩnh và Mộ Trung Hằng đã tới, lại đau lòng đi ra ngoài. Nhóm người chữa bệnh và chăm sóc tạm tiễn hai người đi, cũng luôn lo lắng sốt ruột. Nhưng không ai chú ý tới ——