《Chương 346》 TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (26) Editor: Dương Gia Uy Vũ Mỗi người 500 tích phân, thế nào?” “Cái gì?” Bốn phía lập tức nổ tung —— “500 tích phân? Chơi lớn thế?” “Hơn nữa Tô Vân Khuynh chỉ mới nhập học, vẫn chưa có tích phân mà.” “Cũng chỉ có những tinh anh như Simon mới dám lấy 500 tích phân để đánh cuộc.” …Xung quanh nhất thời nghị luận xôn xao, Simon nghe xong không khỏi toét miệng: “Đương nhiên, học muội vẫn chưa có tích phân, có thể viết giấy nợ trước, trả theo giai đoạn.” Trong khẩu khí hoàn toàn tràn ngập kiêu ngạo chắc chắn sẽ thắng. Vân Khuynh nhướng mày —— Như lời mọi người nói, ở trường quân đội tích phân quả thật rất quan trọng: Nó tương đương với tiền bạc để đổi các loại tài nguyên có thu phí, như sử dụng phòng huấn luyện, xem các loại bảo điển có thể tu luyện khác nhau, mua thuốc năng lượng… Đều cần dùng đến tích phân. Nhưng muốn đạt được tích phân phải thông qua thí luyện hoặc nhiệm vụ khó khăn. Mà 500 tích phân, không ít những học sinh có tư chất bình thường, học chưa đến một năm đều không có khả năng tích lũy được. Nếu nàng thua, chỉ sợ không biết bao lâu mới trả nổi. Nhưng, nàng sẽ thua ư… “Có thể.” Vân Khuynh đột nhiên cười, lại lần nữa lưu loát đồng ý: “Có điều, chỉ sợ học trưởng không lấy được giấy nợ của tôi.” Nàng ý vị không rõ nhếch môi, lại chuyển hướng về phía đám người còn lại: “Vậy còn học tỷ bọn họ…” “500 tích phân thì 500 tích phân!” Bọn người Nghiêm Nhã cũng bị chọc giận, cắn răng nói: “Nửa giờ sau gặp tại phòng khiêu chiến!” Ném xong câu này, năm người đối diện liền tách ra đi mất. “Vân Khuynh, em…” Tình thế biến hóa quá nhanh, khi Triệu Uyển Quân hoàn hồn lại thì hết thảy đều định rồi, muốn nhúng tay cũng không kịp. “Em thật là quá vọng động!” Triệu Uyển Quân khó thở, bà biết, Vân Khuynh là thiên tài, nhưng dù sao vẫn chưa trải qua học tập chuyên sâu, tuyệt đối không thể so với các tinh anh trong hệ. Được rồi, cho dù đối đầu với người năm nhất như Nghiêm Nhã thì vẫn có thể thắng một hai trận, nhưng nàng phải đối mặt chính là năm người! Chỉ cần thua thảm hại một lần, dư luận nhất định sẽ càng hung mãnh! Vân Khuynh sẽ có luẩn quẩn trong lòng, thiên tài này chỉ sợ cũng sẽ ngã xuống mất! Chuyện này sao Triệu Uyển Quân có thể không đau lòng? “Cô Triệu, cảm ơn cô, nhưng trong lòng em hiểu rõ.” Vân Khuynh cảm tạ ý rốt của bà, nhưng vẫn kiên trì: “Đợi lát nữa so tài em sẽ chứng minh cho cô thấy.” “Em… Haizz.” Triệu Uyển Quân dậm chân, lắc đầu đi khỏi. Vân Khuynh bất đắc dĩ bĩu môi, giơ mèo trắng nhỏ trong lòng ngực lên: “Xem ra không có ai tin tưởng em hết á.” Mộ Thiệu Tu nheo mắt lại, móng vuốt mèo giương lên, vỗ vỗ khóe môi nàng. Hừ. Tôi không phải người à? Còn nữa, mau thu lại nụ cười khổ của em đi, khó coi chết được! Nghĩ, hắn lại quét mắt nhìn nhóm người qua đường đang nghị luận xôn xao một cái, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường. Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, thấy trạng thái bễ nghễ nhìn “Phàm nhân ngu xuẩn” của boss, rốt cuộc không nhịn được câu môi lên. “Em biết rồi, boss, tiểu nhân sẽ không khiến anh mất mặt đâu.” Nàng cười khẽ, thì thầm bên lỗ tai lông xù của Mộ Thiệu Tu, ôm chặt hắn, xoay người cất bước: “Đi thôi, về ký túc xá sắp xếp trước đã.” Tại chỗ, cho đến khi Vân Khuynh biến mất —— Người vây xem tụ lại mới như tỉnh mộng tản ra, đều khiếp sợ muốn trở về chia sẻ với tiểu đồng bọn việc vừa rồi. Vì thế, chỉ ngắn ngủi vài phút, tin tức bùng nổ này liền truyền khắp toàn trường, thậm chí truyền lên cả Tinh Võng. Nửa giờ sau. Trước khi cuộc so tài bắt đầu, quần chúng vây xem đã lấp đầy lầu thí luyện trong phòng khiêu chiến. “Ha ha ha!” Trong góc, Tô Mạn Mạn hưng phấn giương nắm tay, đấm Ryan bên cạnh một quyền, thấp giọng nói: “Lần này để bà đây xem ả tiện nhân kia chết như thế nào! Ryan, nhờ có anh, anh em tốt!” Ryan lại thuận thế cầm tay cô ta: “Mạn Mạn, vì em làm cái gì anh cũng đều nguyện ý.” “Anh,” Mặt Tô Mạn Mạn tức khắc đỏ lên: “Buông ra…” Lại bị Ryan nâng tay lên, nhẹ nhàng hôn một cái: “Mạn Mạn…” Y thở dài, nhìn cô ta, trong mắt màu lam có dị sắc chợt lóe. “Ryan…” Tô Mạn Mạn lại làm như không có chuyện gì xảy ra, không chịu nửa phần ảnh hưởng, chỉ là mặt càng thêm đỏ hơn. Shit! Lại thất bại. Ryan mặt ngoài vẫn là thâm tình chân thành, nhưng trong lòng lại ảo não không thôi —— Lúc trước, y bị trọng thương, ở trong vườn hoa mất khống chế để lộ râu, bị Tô Mạn Mạn gặp được, còn nghĩ rằng không xong rồi. Vậy mà người phụ nữ này thế nhưng lại nói cái gì mà dị tộc bình đẳng, không khai y ra ngoài, còn muốn cùng y làm anh em tốt. Tô Mạn Mạn xác thật rất đặc biệt, từ đó Ryan cũng có một ít tâm tư khác thường với cô ta. Nhưng vậy thì sao chứ, vẫn là nghiệp lớn của Trùng tộc quan trọng hơn! Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu Bởi vậy, Ryan vừa muốn lợi dụng Tô Mạn Mạn để càng thêm tiến sâu vào nội bộ trường quân đội, vừa muốn hoàn toàn khống chế cô ta, như vậy sẽ có được một tình nhân hoàn toàn có thể tín nhiệm và giúp đỡ mình, tốt biết bao? Đáng tiếc, Tô Mạn Mạn thế mà giống như hoàn toàn miễn dịch với khống hồn… Haizz. Chẳng lẽ đành phải dựa thứ tình yêu hư vô mờ mịt kia? “Mạn Mạn,” vị vương tử Trùng tộc này thầm than, một tay kéo Tô Mạn Mạn vào trong lòng ngực: “Tình yêu của anh…” Tô Mạn Mạn không bị khống hồn, nhưng lại thật sự bị dao động, không khỏi muốn tiến tới. Hai người càng ngày càng gần, mắt thấy sắp phải hôn lên… “A a a!” “Tới tới!” Nhưng không đợi có tiến triển gì, một trận náo động ồn ào liền đánh vỡ không khí ái muội của bọn họ. Mẹ nó! Lúc này, trong lòng hai người đều văng tục, giương mắt lên quả nhiên thấy năm người Simon và Vân Khuynh xuất hiện trước phòng khiêu chiến. “Hừ.” Tô Mạn Mạn xấu hổ mà đẩy Ryan ra, chuyển họng súng lên người Vân Khuynh: “Đợi lát nữa xem cô ta chết như thế nào!” Nói rồi, cô ta lại cẩn thận liếc mắt một cái, trào phúng nói: “Đến so tài còn mang mèo theo? Thật đúng là đại tiểu thư nũng nịu!” Ryan lại hiếm khi không phụ họa theo, y nhìn Vân Khuynh, trong lòng có chút cảm khái —— Lại nói tiếp, cô gái này so với Tô Mạn Mạn mới càng là người phụ nữ cực phẩm trong loài người! Dị năng hệ mộc này cũng càng thêm nghịch thiên… Đáng tiếc, cô ta đã bị sát thần Mộ Thiệu Tu kia chọn phải, về sau tất nhiên cũng sẽ trở thành uy hiếp lớn của Trùng tộc! Hy vọng đả kích từ lần so tài này có thể hoàn toàn khiến cô ta ngã xuống! Ryan mỉm cười nghĩ, trong lòng tràn ngập cảm giác thương hại của kẻ thượng vị. …Còn Vân Khuynh bị hai người hung tợn giả mù sa mưa tiếc hận, trong đầu tất nhiên cũng không đoán không được vở kịch nội tâm buồn cười của bọn họ. Trên thực tế, nàng chỉ liếc mắt nhìn hai người họ một cái lúc vừa đến, xác nhận bọn họ có ở đây liền không lưu ý nhiều nữa. Lúc này dưới ánh mắt chăm chú của rất nhiều người, lên đến chiến trường, Vân Khuynh vẫn không quên ôn tồn với người yêu nhà mình một lát —— Trước phòng khiêu chiến, nàng đặt Mộ Thiệu Tu trên ghế gấp mềm mại thoải mái tự mang đến, lại nhẹ nhàng cầm lấy đệm thịt nhỏ của hắn: “Chờ em.” Được rồi. Đi thôi… Thân mèo của Mộ Thiệu Tu uốn éo, để lại cho Vân Khuynh một cái ót lông xù. Nàng cười khẽ ra tiếng, lúc này mới xoay người, nói với năm người đang thẳng tắp đứng yên trước mặt: “Ai trước?" “Tôi.” Nghiêm Nhã mặt đẹp nghiêm túc, bước lên trước nhất. Rất nhanh, hai người vào phòng khiêu chiến, bên ngoài lại ầm ĩ lên. “Cậu nghĩ ai sẽ thắng?” “Kỳ thật đều là năm nhất, tuy rằng Tô Vân Khuynh thiếu một học kỳ nhưng nói không chừng cô ấy lại là thiên tài toàn năng thì sao? Có khi đến cơ giáp cũng…” “Nhưng Nghiêm Nhã là vương bài năm nhất của hệ cơ giáp đó!” … “Hừ!” Tô Mạn Mạn nghe được bên cạnh nghị luận, trào phúng nói: “Hãy chờ xem, cho dù có là năm nhất cô ta cũng không thắng được đâu!” “Anh cũng thấy vậy.” Ryan phụ họa gật đầu. Nhưng ai cũng không nghĩ tới, trện chiến lại kết thúc nhanh như thế —— Gần ba phút sau, hai người liền ra tới. Không ai dự đoán được tình huống này, toàn trường thậm chí còn nhất thời yên tĩnh lại. Sau một mảnh trầm mặc, là Tô Mạn Mạn giành trước lên tiếng trào phúng: “Tô Vân Khuynh, không phải chứ? Kém thế cơ à!?” Một tiếng này, trong chốc lát đã truyền khắp toàn trường. _______ Dương: Mọi người đã thấy thông báo chương mới chưa?