《Chương 339》 TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (19) Editor: Dương Gia Uy Vũ Không cần da mặt, chỉ cần anh, được không?” Nàng không chút đỏ mặt trêu đùa, sau khi nói xong, thừa dịp Mộ Thiệu Tu đang nâng mình, nhẹ nhàng thổi một hơi bên tai hắn. Mộ thượng tướng: “…” Lúc này, hắn rốt cuộc cũng nhịn không được nữa, một phen túm người lên, lại đột nhiên ôm vào trong lòng ngực. Khóe môi Vân Khuynh vẫn luôn mang theo nụ cười, cực kỳ phối hợp. “Được.” Mộ Thiệu Tu rũ mắt, nhìn về phía Vân Khuynh thấp đang hơn mình một cái đầu, thấp giọng đáp lại. Mặc dù quả thật rất không rụt rè. Có điều, nếu nha đầu này thích mình như vậy… “Khuyết điểm” này, hắn tất nhiên có thể bao dung. …Ra vẻ như đang xây dựng tâm lý “Cố mà nhận”, nhưng môi mỏng của người đàn ông lại dần dần cong lên. Bốn mắt nhìn nhau. Tầm mắt giao hội, Vân Khuynh hoàn toàn nhìn thấu cảm xúc chân thật của hắn, ý cười không khỏi càng sâu hơn. Mộ Thiệu Tu nâng tay lên, chậm rãi giúp nàng sửa sang lại lễ phục đã có chút lộn xộn. Vân Khuynh ngoan ngoãn mặc hắn xử lý. Trong lúc nhất thời, giữa hai người phảng phất như hình thành một thế giới khác, căn bản không chấp nhận được người ngoài bước vào. Đương nhiên, cũng chỉ là một lát. Sau khi đại khái xử lý thích đáng, hai người lập tức có lễ chuyển hướng về phía khách khứa. “Tôi không sao, vừa rồi đã khiến chư vị lo lắng, xin lỗi, chậm trễ mọi người rồi.” Vân Khuynh mang nụ cười khéo léo, nhìn toàn cảnh xung quanh một cái, thoả đáng nói câu giảng hòa với mọi người. Mộ Thiệu Tu cầm tay nàng, cũng đi theo gật đầu. “Này, hai vị quá khách khí rồi, chuyện này sao có thể trách các vị chậm trễ được?” “Phải đó, đương nhiên phải lấy thân thể Tô tiểu thư làm trọng…” ... Ai mà không biết lúc đầu Vân Khuynh “Chậm trễ” là vì cứu Đồng lão tướng quân, tất nhiên không có vị khách nào sẽ thật sự trách tội, ngược lại đều quan tâm đến tình trạng vừa rồi của nàng. Nghe vậy, Vân Khuynh cười cười, lại nói: “Cảm ơn các vị đã quan tâm, may mắn, đã thăng cấp thành công.” Quả nhiên. Lời này vừa ra, phần lớn khách khứa đều chấn động. “Giỏi! Giỏi lắm!” Vẫn là ở tổng thống Đồng Chính Lâm khen ngợi trước. Làm tổng thống, tân thiên tài hệ mộc của Liên Bang xuất hiện, tất nhiên ông rất vui mừng. Càng huống hồ đây còn là con dâu của thế giao Mộ gia. “Theo tôi thấy,” Đồng Chính Lâm cười ha hả, lại ngưỡng mộ hai vợ chồng Trung Hằng và La Dĩnh: “Tư chất của Vân Khuynh nhà hai người, sau này tất sẽ là trị liệu sư số một Liên Bang…” Mộ Trung Hằng vậy mà thật sự gật đầu một cái: “Tôi cũng thấy vậy.” La Dĩnh lại che miệng cười: “Đúng vậy, hôm nào tôi phải đến nói với anh Nghị, cái ghế trị liệu sư số một Liên Bang của anh ấy chỉ sợ ngồi không được bao lâu nữa rồi.” Bà dứt lời, Mộ Dật Hiên và Mộ Dật Nhiên cũng vui sướng kêu lên: “Chị dâu số một! Số một!” “Ha ha ha.” Trong lúc nhất thời, mấy người lớn đều bị chọc cười. Ngay cả Đồng lão tướng quân luôn luôn nghiêm túc cũng hòa ái phụ họa nói: “Không sai,” ông khẳng định, lại khẽ run rẩy vươn tay, hiền lành gọi: “Mộ tiểu tử, Vân Khuynh nha đầu…" Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu vội tiến lên đón: “Lão gia tử.” Đồng Bác Viễn lại phân biệt kéo tay hai người, thong thả nói. “Hai đứa, đều là trụ cột tương lai của Liên Bang,” ông cảm thán nói, trong ánh mắt lộ ra sự mong đợi: “Có thể ở bên nhau, càng là duyên phận. Sau này, đều phải sống thật tốt…” “Dạ.” Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu nhìn nhau trong chớp mắt, đều nghiêm túc đáp lại. Liền thấy lão gia tử vui mừng cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Còn nữa, hôm nay đã khiến Vân Khuynh mệt mỏi rồi. Mộ tiểu tử, cháu phải nhớ kỹ, vợ của cháu là ân nhân cứu mạng của lão bất tử ta. Nếu sau này cháu gây ra chuyện gì phụ lòng nó, ta sẽ là người đầu tiên lấy súng bắn chết cháu!” Vừa nói xong, Mộ Trung Hằng, La Dĩnh, ngay cả Đồng Chính Lâm cũng lục tục đi lên. “Không sai." “Đúng vậy, Thiệu Tu, nếu có ngày đó, bọn ta đều sẽ dạy dỗ con thật tốt.” … Vân Khuynh: “…” Ách. Lời này lão gia tử nói, liền lộ ra phỉ khí, còn kéo theo một bang “Tiểu đệ tiểu muội”, quả nhiên, không hổ là đầu sỏ quân giới năm đó. Nàng có chút buồn cười, biết mấy trưởng bối đều chống lưng cho mình, trong lòng càng thêm ấm áp. Còn người bị “Cảnh cáo” Mộ Thiệu Tu, lại chỉ nhướng mày: “Nếu là loại dạy dỗ này…” Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad @DuongGiaUyVu Hắn ngừng lại, môi mỏng giương lên, hiếm khi lộ ra sự kiêu ngạo: “Các ngài không đợi được ngày đó đâu.” Mộ Thiệu Tu nói, Vân Khuynh hơi nghiêng mắt nhìn hắn, vốn dĩ phải là rất cảm động, nhưng lại đột nhiên chọc trúng điểm cười. Quả nhiên… Vẫn luôn muộn tao như trước. Bề ngoài cao lãnh của kiếp này, sắp không nhịn được rồi. Tính tình này… Nàng mím môi, muốn cười, lại nỗ lực nghiêm túc đè ép độ cung bên môi xuống. Lại không ngờ. Dư quang Mộ Thiệu Tu đảo qua, hoàn toàn đem biểu hiện không hài hòa của nàng thu vào đáy mắt. Giây tiếp theo. Đầu ngón tay hắn khẽ nâng, bắt đầu từ nắm tay đang giao nhau, bất động thanh sắc rồi lại ái muội xẹt qua lòng bàn tay nàng. Hàng mi dài của Vân Khuynh run lên, đột nhiên không kịp phòng ngừa, chỉ cảm thấy một cổ tê dại từ tay truyền đến tim, nháy mắt đã càn quét đến. Lưu, manh! Trong lòng nàng chửi thầm, mắt phượng thoáng nhìn, liếc Mộ Thiệu Tu một cái, hoàn toàn lựa chọn quên đi: Vài phút trước, chính mình đã đùa giỡn đối phương như thế nào. …Khụ. Đương nhiên, trêu chọc tán tỉnh mờ ám của hai người đều tiến hành vô cùng âm thầm, những người còn lại đều hồn nhiên không biết gì. Đặc biệt là mấy trưởng bối, điểm chú ý vẫn còn nằm trên câu trả lời của Mộ Thiệu Tu vừa rồi. “Ha! Tên nhóc này!” La Dĩnh cười lắc đầu: “Lời bảo đảm này, còn xen lẫn hỏa khí cơ đấy." Đồng Chính Lâm lại trêu ghẹo: “Tôi thấy, Thiệu Tu đối xử với Vân Khuynh rất tốt, bị chúng ta nghi ngờ nên nóng nảy đi?” Mộ Trung Hằng đứng đắn nói: “Có phong phạm của tôi năm đó." …Cứ như vậy, mấy nhân vật trung tâm là bọn họ đã mở đầu, khách khứa còn lại thấy thế cũng liên tục đến khen ngợi. “Tô tiểu thư và Mộ thượng tướng, đúng là duyên trời tác hợp…” “Đúng đúng đúng, hai vị nhanh tiến hành nghi thức đi, mấy người không có đối tượng như chúng tôi còn chờ không kịp thơm lây đó.” … Trong lúc nhất thời, hoan thanh tiếu ngữ không ngừng. Tiệc đính hôn bị gián đoạn ngoài ý muốn lại lần nữa tiếp tục, càng thêm náo nhiệt. Trước mắt bao người. Vân Khuynh và Mộ Thiệu Tu thực hiện xong nghi thức cơ bản, nhìn nhau chăm chú, nắm tay cùng khiêu vũ. Tiếng nhạc tấu vang, toàn trường đều bị đôi nam nữ xuất sắc này hấp dẫn. “Vân Khuynh…" Đám người trong góc, Nhiếp Cảnh Vân nhìn thanh mai ngày xưa, đột nhiên có chút hoảng hốt. Mà một màn này, tất nhiên bị Tô Mạn Mạn vẫn luôn lôi kéo hắn nhìn thấy hoàn toàn. Lúc này, rốt cuộc cô ta cũng nhịn không được nữa, hung hăng đẩy: “Cút!” Đặt xuống câu này, Tô Mạn Mạn nhấc làn váy, mặc kệ lễ nghi gì đó, thẳng tắp chạy ra khỏi sảnh bữa tiệc. “Mạn Mạn!” Nhiếp Cảnh Vân đột nhiên bừng tỉnh, theo bản năng đuổi theo. Hai người chạy một đường, phát ra động tĩnh, tuy đã bị tiếng nhạc đè ép xuống, nhưng cũng đưa tới không ít tầm mắt quái dị. Nhưng lại căn bản không có người khách nào nguyện ý đuổi theo gọi bọn họ, nhưng thật ra có người khuyên bảo thân hữu vài câu, đơn giản là không cần phá hỏng tiệc đính hôn vân vân. Hai người thân hữu còn lưu lại, chợt cảm thấy trên mặt nóng bỏng, thậm chí không có ý định tiếp tục chờ đợi nữa, không lâu sau liền cáo từ đi trước. … Bởi vậy, khúc “Nhạc đệm” nho nhỏ này, căn bản không hề gây trở ngại đến buổi thịnh hội này, càng không tạo ra ảnh hưởng gì đối với hai đương sự. Cho đến hoàng hôn, tiệc đính hôn thuận lợi kết thúc, Vân Khuynh cũng không biết Tô Mạn Mạn và Nhiếp Cảnh Vân lại lần nữa ném mặt mũi đi. Trên thực tế, tâm trí của nàng, đều bị một sự kiện khác chiếm cứ ——