《Chương 337》
TÌNH CA TINH TẾ: CÔNG LƯỢC THƯỢNG TƯỚNG NGẠO KIỀU (17)
Editor: Dương Gia Uy Vũ
Một lời này đến đột ngột, chợt vang lên trong bữa tiệc yên tĩnh.
Thoáng chốc đã hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Đồng Chính Lâm vừa định nâng Đồng Bác Viễn lên cũng quay đầu qua, nghi hoặc nói: “Trung Hằng, sao vậy?”
Nói xong, ông hồi tưởng lại lời Mộ Trung Hằng vừa mới nói, không khỏi xoay mặt về phía Vân Khuynh, hòa ái lại kinh ngạc nói: “Vân Khuynh, cháu…”
Nên biết rằng, trước đó Đồng Chính Lâm đã từng gặp Vân Khuynh, ấn tượng đối với tiểu bối xuất sắc có lễ này cũng vô cùng rốt.
Cho nên lúc này, tuy nghe được lời đề nghị khó có thể tin, nhưng ông cũng không hề không cho mặt mũi như lúc trước.
Nhưng, một màn này, dừng trong mắt Tô Mạn Mạn lại là tức giận không thể kìm được.
Cô ta căn bản không nghĩ tới, có phải vừa rồi quá mức thất lễ nên mới bị Đồng Chính Lâm nhìn không vừa mắt hay không.
Ngược lại, chỉ cảm thấy thế nhân đều thích bị lục trà kỹ nữ lừa gạt vân vân…
Vì thế lúc này, còn chưa chờ Vân Khuynh đáp lại, Tô Mạn Mạn liền đột nhiên hô lên: “Tô Vân Khuynh, cô đang mơ giấc mộng xuân thu đấy à? Một phế nhân, còn muốn trị liệu cho lão gia tử?”
Hoàn toàn không cố kỵ, lại lần nữa cắt đứt lời tổng thống đang nói, cũng hung hăng làm mất mặt người mới vừa nhắc đến chuyện này là Mộ nguyên soái.
Lúc này, sắc mặt hai đầu sỏ đều trầm xuống, cô ta lại đắc ý dào dạt nói với Đồng Chính Lâm: “Tổng thống, ngài đừng nên bị ả ta lừa gạt…”
Tô Mạn Mạn kêu gào, trong lúc nhất thời, ánh mắt của khách khứa xung quanh bỗng trở nên phức tạp.
Vân Khuynh lại đột nhiên nhếch môi, giơ tay lên!
Trong chớp nhoáng.
Ánh sáng lục nhạt đột nhiên từ bên người nàng hiện lên, trong chớp mắt đã lan tràn.
Tựa như một sợi dây leo màu lục như ẩn như hiện, tản ra sinh khí bừng bừng.
Lúc này, hầu như tất cả mọi người đều ngây dại.
Cùng thời khắc đó, chỉ còn lời Tô Mạn Mạn đang không ngừng bôi đen quanh quẩn trong không khí ——
“Cô ta chính là một phế…” Nói đến một nửa, tự dưng nghẹn lại.
Tô Mạn Mạn không thể tin nổi há to miệng, giống như vừa nuốt phải một con ếch xanh, nhất thời phát không ra tiếng.
“Không, không thể nào!”
Giây tiếp theo, lại là một giọng nam run rẩy rống lên khiến cô ta giật mình.
“Cô, cô…"
Nhiếp Cảnh Vân hung hăng cắn răng, nhìn một màn trước mắt, hốc mắt như muốn nứt ra.
Ký ức dâng lên trong chớp mắt —— mấy tháng trước, rõ ràng hắn đã… Rõ ràng đã chính tay phế bỏ dị năng hạch của Tô Vân Khuynh!
Sao có thể!?
Sao có thể!?
Trong lịch sử Liên Bang, chưa từng có ai sau khi bị phế dị năng còn có thể khôi phục lại lần nữa!
…Nghĩ, Nhiếp Cảnh Vân nắm chặt quyền, cũng như Tô Mạn Mạn, trên mặt tràn đầy kinh nghi.
Nhìn thấy hai người này thất thố, trong mắt phượng của Vân Khuynh hiện lên vẻ châm chọc, vừa thu hồi dị năng, vừa nói.
“Sao lại không thể chứ? Hai vị chắc chắn tôi đã mất đi dị năng như thế, là tin vào lời đồn đãi trên mạng, hay là…”
Nàng ý vị thâm trường nói, Nhiếp Cảnh Vân cả kinh, thoáng chốc cũng câm nín.
Hắn ta còn có thể nói gì đây?!
Nhiếp Cảnh Vân biết, Vân Khuynh là đang uy hiếp, ám chỉ chuyện mưu hại nàng…
Dù hắn ta tự tin đã hủy diệt tất cả chứng cứ, nhưng nếu lúc này biểu hiện quá mức kỳ quái, đương nhiên cũng sẽ khiến người khác hoài nghi.
Bỗng nhiên, một cỗ hàn khí từ trong lòng Nhiếp Cảnh Vân nảy lên.
Hắn ta thẳng tắp nhìn Vân Khuynh trước mặt, đối diện với cặp mắt lạnh thấu xương như đao kia, đột nhiên bị khủng hoảng xâm nhập.
Cô ta, thật sự không hề giống với trước kia!
Cô ta làm thế nào khôi phục dị năng, đây thật sự là… Tô Vân Khuynh trước kia sao?
…Trong lúc nhất thời, ý nghĩ lung tung rối loạn càn quét đến.
Không biết, thường chính là khởi nguồn của sự sợ hãi.
Trong lúc nhất thời, cả người Nhiếp Cảnh Vân khẽ run lên.
Nhưng còn Tô Mạn Mạn có thần kinh “Kiên cường dẻo dai”, khôi phục lại nhanh hơn một chút.
“Cô… cứ cho là dị năng của cô không bị phế, thì cũng chỉ là dị năng giả cấp năm có tiềm năng cấp C mà thôi!”
Cô ta nghĩ đến điểm này, tự tin lại lại tràn về: “Chỉ sợ còn không bằng tôi đi?” Cho dù đều là cấp năm, nhưng Tô Mạn Mạn cô, chính là thiên tài yêu nghiệt tiềm năng cấp S!
“Đúng thế.” Nghe vậy, Nhiếp Cảnh Vân cũng tìm được nơi chống đỡ, nhẹ nhàng thở ra.
…Khụ.
Có điều, trên thực tế, toàn trường cũng có ý nghĩ như hắn ta.
Những khách khứa còn lại, bao gồm cả người mà bọn họ thân thuộc, tuy cũng khó có thể tin được Vân Khuynh có thể trị liệu cho Đồng lão gia tử, nhưng lại càng cảm thấy ——
Loại tình huống này, cũng không có khả năng tùy tiện ba hoa chích choè chứ nhỉ?
Nói không chừng, cô ấy thật sự có thể…
Phần lớn mọi người đều thấp thỏm nghĩ, còn Mộ gia thì khác, sau khi trông thấy dị năng của Vân Khuynh, đối với nàng lại hầu như là hoàn toàn tín nhiệm.
“Vân Khuynh, con thật sự có thể?” Mộ Trung Hằng cùng La Dĩnh liếc nhau, tuy dùng câu nghi vấn, ngữ khí lại rất kinh hỉ.
Hai đứa bé hôm nay lấy hình tượng shota song sinh xuất hiện, ánh mắt lấp lánh nhìn Vân Khuynh.
Chị dâu tuyệt quá đi!
Còn Mộ Thiệu Tu…
Hắn dắt tay Vân Khuynh tiến lên, tuy im lặng không nói, nhưng môi mỏng lại hơi câu lên, trong mắt không có bất kỳ sầu lo gì.
Dưới tình huống như vậy, Đồng Chính Lâm cũng bị lây sang, vui vẻ nói: “Chẳng lẽ, Vân Khuynh đã vượt qua cấp sáu?”
Nghe vậy, Tô Mạn Mạn cùng Nhiếp Cảnh Vân đang chất vấn cũng không đi lên, suýt chút nữa nghẹn chết.
Lại không nghĩ rằng.
Giây tiếp theo, Vân Khuynh chậm rãi nói: “Hiện giờ cháu mới cấp bốn.”
!?
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, Tô Mạn Mạn lại phản ứng cực nhanh toét miệng ra: “Mới cấp bốn, cô đang nói đùa chắc!?”
Cô ta cười nhạo, ánh mắt của những người còn lại cũng trở nên một lời khó nói hết.
Chỉ có mấy người Mộ gia, vẫn vô cùng bình tĩnh.
Đặc biệt là người nào đó… Càng thêm nắm chặt tay nàng dâu nhỏ nhà mình, không tiếng động ủng hộ.
Môi Vân Khuynh hơi giương lên, mới nói: “Là cấp bốn. Nhưng cháu có thể phá vỡ áp chế cấp bậc.”
Dứt lời, trong không khí thoáng chốc lặng ngắt như tờ.
Vẫn là người đàn ông đi theo Đồng Bác Viễn kêu lên: “Không, không thể nào đâu?”
Nên biết rằng, đã bao nhiêu năm, không phải không có người muốn bài trừ quy tắc trị liệu của dị năng hệ mộc, nhưng lại chưa từng có người nào thành công.
…Trong lúc nhất thời, các khách khứa hai mặt nhìn nhau, đều là không thể tin nổi.
“Tô Vân Khuynh, cô bị ngu à?” Tô Mạn Mạn càng thêm châm chọc không chút lưu tình.
Vân Khuynh lại không để ý tới cô ta, chỉ nói với người đàn ông kia: “Tiền bối, ngài có thể phóng dị năng ra, thử một lần sẽ biết.”
“Chuyện này…” Đối phương do dự một lát, dò hỏi nhìn về phía Đồng Chính Lâm, lại thấy tổng thống gật đầu một cái.
Vì thế rất nhanh, người đàn ông kia liền phóng dị năng ra ——
Một tầng lá mỏng màu xanh lục hiện lên trước mặt mọi người.
Vân Khuynh cũng phóng dị năng ra theo, chỉ thấy từng điểm sáng màu xanh lục lan tràn, tuy nhìn không bằng lá mỏng cứng cỏi kia, nhưng lại dễ dàng xuyên qua.
Thoáng chốc, khắp nơi xôn xao lên.
“Trời đất! Sao có thể!?” Có người kinh hô.
“Phải biết rằng, dị năng trị liệu hệ mộc sở dĩ có áp chế cấp bậc, là bởi vì người cấp thấp không thể nào xuyên qua màng năng lượng của người cấp cao, nhưng…”
“Kỳ tích, kỳ tích!”
…Tất cả mọi người đều bùng nổ.
Đồng Chính Lâm càng kinh hỉ: “Không cần thử nữa, Vân Khuynh, nhanh lên! Làm phiền cháu.”
Lập tức, mọi người thối lui.
Vân Khuynh cũng không làm ra vẻ, lập tức tiến lên ——
Nàng nhẹ nắm tay lão gia tử, ngưng thần nín thở.
Giây tiếp theo, điểm sáng màu xanh lục xuất hiện, dần dần nối thành từng sợi lục khí, vòng quanh thân thể Đồng Bác Viễn.
Hơi thở tự nhiên sinh khí bừng bừng, trong chớp mắt đã tản ra, khiến người ta vui vẻ thoải mái.
Sau đó, trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người.
Sắc mặt của Đồng Bác Viễn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được từ từ hồng nhuận lên.
“…Ha.” Mấy chục giây sau, lão gia tử thậm chí còn hàm hồ lên tiếng, khẽ run mở bừng mắt.
“Đồng lão tướng quân!” “Bác!”…
Không ít người đều kinh hỉ kêu ra tiếng.
Nhưng, cùng lúc này, Vân Khuynh buông lỏng tay, thẳng tắp ngã xuống!
“Nha đầu!” Mộ Thiệu Tu vội đỡ được người, lại thấy nàng nhắm chặt đôi mắt, có vẻ như đã mất đi ý thức.
Lại là một trận hoảng loạn.
Một lát sau, người đàn ông hệ mộc kia tiến lên chẩn bệnh cho Vân Khuynh, sắc mặc lại trở nên cổ quái.
“Cô ấy không có việc gì, chỉ là…”
Truyện khác cùng thể loại
11 chương
221 chương
67 chương
11 chương
71 chương