Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 975 : Đánh bắc cương (13)
<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/he-thong-livestream-cua-nu-de/76462.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=4076448577 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/he-thong-livestream-cua-nu-de/76462_2.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3188227824 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Người đàn ông này có tài năng nhưng thành danh muộn, ông đã từng đùa giỡn hoàng đình Bắc Cương trong lòng bàn tay
Tôn Văn làm việc cẩn thận, suy nghĩ tỉ mỉ, ông sẽ tìm hiểu đầy đủ về đối thủ của mình cho đến khi có thể phân tích thấu đáo về đối phương
Ngột Lực Bạt là trí giả của Bắc Cương nên càng được Tôn Văn xem là mục tiêu quan trọng để cẩn thận phân tích.
Một khi đã bị kẻ địch phân tích thấu đáo, cho dù âm ưu của gã ta có tuyệt vời đến mấy đi nữa cũng chỉ là trò cười mà thôi
Kể dương đông kích tây xem như đã hoàn toàn thất bại
Lính đưa tin truyền tới tin tức: “Thuyền của quân địch đã cập bờ, quân ta điều tra được trên thuyền chỉ có người rơm và lính lái thuyền.”
Khương3Bồng Cơ chà một tiếng rồi nói với Lý Vân: “Tiếp theo đến phiên chúng ta rồi
Hán Mỹ, chúng ta đi thôi.” Ngột Lực Bạt dùng thuyền không người thu hút sự chú ý, tất nhiên sẽ lén lút lên bờ từ nơi khác để đánh lén, không quan tâm gã ta sẽ đánh lén vào lúc nào, mục tiêu đều là đại doanh
So với chơi trò trốn tìm với bọn họ, còn không bằng đứng chờ tại chỗ, giữ nghiêm tuyến phòng thủ của đại doanh, ôm cây chờ thỏ, đợi quân địch mệt rồi mới tấn công!
Lý Uân siết chặt cây thương bạc trong tay, vẻ mặt anh nhìn như lãnh đạm nhưng trong lòng là nhiệt huyết dâng trào
Anh không phải là người hiểu chiến khát máu, nhưng cũng không cam chịu yên bình
Thiên hạ ngày nay đang loạn, chỉ có theo chủ công bình định1loạn thế, người nhà, người anh yêu mới có thể sống những ngày bình yên
Trước đây chủ công từng lầm bầm một câu khiển Lý Uân cảm thấy rất có lý..
Năm tháng bình yên chẳng qua là nhờ có người đi trước nhận lấy gánh nặng thay anh mà thôi.
Lý Hân là chủ một nhà, là người con, là người chồng, là người cha..
Anh cam tâm tình nguyện gánh vác tất cả cho họ
Màn đêm bao phủ khắp mặt đất, chỉ còn lại một màu đen kịt
Ở Bắc Cương, gió đêm lạnh lẽo thổi qua mặt khiến người ta đau rát như bị dao cắt, hơi lạnh có thể thấm vào tận xương tủy.
Bởi vì đội quân của Khương Bồng Cơ vừa đến nên vẫn chưa dựng xong đại doanh
Phòng thủ bên ngoài đã được hoàn thiện, nhưng ở trong mắt kỵ binh Bắc Cương, ít hàng rào gỗ6này chẳng khác nào tờ giấy mỏng, không thể chịu nổi một đòn
Phần lớn lều trại trong quân doanh còn chưa dựng xong, loáng thoáng có thể nhìn thấy bên ngoài có bóng người qua lại, có lẽ là binh lính đang đi tuần tra
Ngột Lực Bạt tính kĩ giờ mới cho từng nhóm binh lính lên bờ, dự tính sẽ một lần nuốt sạch ba mươi nghìn quân tiên phong tinh nhuệ của Khương Đồng Cơ.
Chỉ cần thuận lợi đánh bại quân tiên phong của Liễu thị, đập tan nhuệ khí, sau này bọn họ sẽ không cần phải quá lo lắng về đại quân chủ lực nữa
Cả đời Ngột Lực Bạn đã từng đánh qua rất nhiều cuộc chiến lớn nhỏ, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên đánh với Trung Nguyên trên sân nhà của mình.
Tên lệnh được bắn lên cao, các binh lính Bắc Cương4nghe được hiệu lệnh liền bắt đầu tấn công mạnh mẽ về phía đại doanh của Khương Bồng Cơ.
Từng đợt mũi tên lửa rơi vào trong đại doanh, trong chớp mắt đã có lửa lớn hừng hực bốc lên.
Ngột Lực Bạt rút trường đao ra, ra sức hô lớn
“Xung phong...” Giống như dự đoán ban đầu của gã ta, các biện pháp phòng thủ đơn giản của đại doanh căn bản không chống đỡ được kỵ binh Bắc Cương như sói như hổ.
Sau một đợt xung phong, hàng rào bên ngoài đã đổ xuống và bị phá huỷ bảy tám phần
Lần này Ngột Lực Bạt dẫn theo mười nghìn binh lực đánh lén, trong đó kỵ binh chiếm một nửa!
Dựa theo dự tính ban đầu, binh lính trong đại doanh của phương Bổng Cơ chắc hẳn đang ngủ say, cho dù bọn họ có kịp phản ứng nhưng cũng3phải rối loạn vì bị đánh lén bất ngờ, trong thời gian ngắn sẽ không thể tổ chức được phòng thủ hữu hiệu, càng chưa nói tới tấn công...
Một khi đội quân của Khương Bồng Cơ vì hoang mang rối loạn mà mất đi trật tự, đó sẽ là cơ hội tốt để Bắc Cương mở rộng phạm vi, thu được thành quả chiến đấu.
Ngột Lực Bạt xông thẳng về khu vực dự trữ lương thảo của đại doanh.
Cho dù có là quân tinh nhuệ thế nào đi nữa, một khi không có lương thực thì cho dù không nhiều người hy sinh, bọn họ cũng không thể nâng cao ý chí chiến đấu được nữa
Chỉ có điều tình huống tiếp theo lại vượt ra ngoài dự đoán của Ngột Lực Bạt
Binh lính từ trong lều trại lao ra không chỉ không hoảng loạn, trái lại ai nấy đều mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, trong tay cầm lá chắn và trường đao
Lá chắn nặng nề tạo thành trận hình vảy cá, cứng rắn ngăn cản lực xung phong của kỵ binh
Bọn họ phối hợp chặt chẽ, trường đao trong tay chém xuống khiến ngựa chiến đau đớn hí lên, máu tươi phụt ra như cột máu.
Kỵ binh Bắc Cương ngồi trên lưng ngựa cố gắng dùng trường thương tấn công, nhưng đầu thương không thể đâm xuyên qua được mặt lá chắn giống như vẩy cá này, không những không để lại dấu vết gì, ngược lại còn bởi vì không kịp thu về mà bị quân địch dùng trường thương đâm xuyên tim hoặc dùng mạch đao chém thành hai mảnh...
Số lượng những binh lính này không nhỏ, nhưng do áo giáp và vũ khí hạn chế, tốc độ di chuyển của bọn họ cũng không nhanh
Nhưng để bù lại khuyết điểm về khả năng linh hoạt, thường sẽ có binh lính của binh chủng khác phối hợp chiến đấu cùng bọn họ.
Kỵ binh Bắc Cương rơi vào hỗn chiến, bởi vì bị lá chắn nặng nề ngăn cản nên bọn họ khó có thể phát huy ra được ưu thế về tốc độ của ngựa chiến.
Ở nơi khác, Ngột Lục Bạt cũng ý thức được tình hình không ổn...
Bọn họ đánh lén không thành, còn bị đối phương mai phục! Ngột Lực Bạt âm thầm cắn răng, vung dao chém giết mấy người, sau đó dứt khoát hạ lệnh
“Rút lui...”
Đã có âm mưu mai phục từ trước, Ngột Lực Bạn muốn chạy đương nhiên sẽ không được dễ dàng như vậy
Không lâu sau, đội hình phía sau bị rối loạn vì kẻ địch đã vòng qua phía sau đánh lén bọn họ...
Sắc mặt Ngột Lực Bạt đen lại
Tiếng hồ chém giết của hai bên không ngừng vang lên
Tuy Bắc Cương là kẻ đánh lén, nhưng bọn họ không chiếm được ưu thể đánh lén, lại chỉ có hơn mười nghìn người
Mặc dù Khương Bồng Cơ bị tập kích bất ngờ nhưng cô đã sớm chuẩn bị nghênh chiến, ba mươi nghìn tinh nhuệ đã mài đao chờ sẵn
Binh lính hai bên vừa giáp mặt, bên phía Bắc Cương đã bị đánh cho ngu người
Khi giao chiến không chỉ chú trọng việc nhiều người, còn phải chú ý tới sự phối hợp chiến đấu ăn ý giữa các binh sĩ
Binh sĩ Bắc Cương có cơ thể cường tráng, nếu một đầu một thì bọn họ không sợ, nhưng binh lính của Khương Bồng Cơ có người nào không trải qua huấn luyện chứ? Không nói tới binh lính nam, thậm chí ngay cả các cô gái trong nữ doanh, có người nào mà không có cơ bụng sáu múi? Về phần phối hợp ăn ý thì càng không cần phải nói nhiều
Tuy Khương Lộng Cầm là giáo úy của nữ doanh, nhưng cô cũng có thể thống lĩnh binh sĩ của nam doanh
Cô điều khiển ngựa chiến rất linh hoạt, dẫn theo binh lính vòng ra phía sau quân Bắc Cương để đánh lén
Cuối cùng, cô còn cao giọng hét lớn: “Bắc Cương thua rồi! Bắc Cương thua rồi!” “Lão thất phu Ngột Lực Bạn đã chết rồi.” Trong bóng đêm tối tăm, xung quanh chiến đấu hỗn loạn, bên phía Bắc Cương đỡ trái hở phải, khó có thể ứng phó được hết.
Ngay cả bản thân mình còn không chú ý nổi, làm sao có thể nhận được tin tức chính xác chứ?
Khi Khương Lộng Cầm dẫn theo binh lính đánh lén phía sau đã phá hỏng đội hình của bọn chúng, sau đó hét lớn những lời này khiến không ít binh sĩ của Bắc Cương đều tin là thật
Sĩ khí lập tức giảm xuống rất nhanh, ai nấy đều xoay người chạy thoát thân
Không ngờ đang trong lúc giao chiến mà bọn họ còn dám xoay người bỏ chạy! Đây không gọi là chạy thoát thân, đây gọi là sưởi ấm cho kẻ địch, là dâng đầu cho người ta đó! Sự hỗn loạn phía sau giống như quả cầu tuyết đang nhanh chóng lăn về phía trước
Ngột Lực Bạt nghe được tiếng kêu gào cuống quýt của các binh sĩ, gã ta giận đến suýt hộc máu
Chết cái đầu nhà ngươi, ông đây đang ở trước mặt ngươi đây này! Thấy đại sự không ổn, Ngột Lực Bạt chỉ có thể dứt khoát rút quân, vừa rút lui vừa ngăn cản sự ảnh hưởng của lời đồn đối với sĩ khí, mượn điều này để ổn định trận tuyển.
Chỉ có điều binh mã hiện giờ đang hoảng loạn, Ngột Lực Bạt cố gắng thế nào hiệu quả cũng chỉ có giới hạn
Hơn mười nghìn đại quân đã bỏ lại mấy nghìn thi thể, vừa đánh vừa rút lui, bị ép phải trốn tới bờ sông Tư Thủy
Chờ tới khi bọn họ ý thức được Ngột Lực Bạt chưa chết, biết mình bị lừa thì đã mất đi cơ hội phản công.
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
1391 chương
58 chương
34 chương
116 chương
134 chương
13 chương