Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 962 : Thành công rút lui
<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/he-thong-livestream-cua-nu-de/75816.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=2868886175 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/>
<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/he-thong-livestream-cua-nu-de/75816_2.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3427050302 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tứ vương tử cảm thấy mỗi giây trôi qua tựa một năm, mắt thấy tâm nguyện nhiều năm sắp đạt được, chỉ nửa khắc thôi hắn ta cũng không chờ được nữa.
“Kiểm tra các vị trí một lần nữa, nhất định phải đảm bảo không có chút sơ hở nào.” Hắn ta đi qua đi lại, tựa như nhớ tới thứ gì đó, gọi tên thuộc hạ vừa quay lưng lại: “Tôn tiên sinh đâu?” Thời khắc quan trọng như vậy, hắn ta hy vọng có người cùng mình chứng kiến, nếu như có Tôn Văn ở đây hắn ta sẽ yên tâm hơn một chút
Vị mưu sĩ đùa giỡn cục diện chính trị Bắc Cương trong lòng bàn tay này, ở trong lòng Tứ vương tử không biết bỏ xa trí giả Bắc Cương tới mấy con phố rồi
Tâm phúc đáp: “Tôn tiên sinh nói3tuổi tác đã cao không thể nhìn thấy máu, đã trở về rồi.” Tứ vương tử nghe xong, khóe miệng co rút lại, thật hết cách với Tôn Văn
Hắn ta quên mất, Tôn Văn là một văn nhân yếu đuối tay không thể nâng, vai không thể nhấc
Đợi một lúc nữa cuộc chiến bùng nổ, một văn nhân như ông ta ở lại đây cũng không ai dám đảm bảo sự an toàn cho ông ta, không tới cũng tốt.
“Vậy tùy ông ấy đi.”
Dù sao thì đại cục đã định, Tôn Văn có ở đây hay không cũng không ảnh hưởng gì lớn.
Tính tình của Tứ vương tử đa nghi, không nhịn được đi tới vương trường nhìn một cái, tận mắt nhìn thấy đại vương Bắc Cương còn ở trên giường mới yên tâm.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, cuối cùng cũng đến1thời gian ước định, tim Tứ vương tử đập thình thịch, càng hồi hộp hơn.
Thế nhưng...
Tại sao không có người nào? Mấy tên tâm phúc liên tục hồi báo, mỗi trạm đều có người của mình những căn bản không nhìn thấy người của lão cứu, sao lại thế này? “..
Lão cứu này, chẳng lẽ chơi đùa với phu nhân nhà mình vui quá nên để lỡ thời cơ?” Tứ vương tử lẩm bẩm nhưng không dám buông lỏng
Hắn ta ra lệnh cho người của mình canh kĩ các trạm gác, không được lơ là
Thời gian ước định đã trôi qua, mọi người vốn dĩ đang căng thẳng cao độ cũng dần dần cảm thấy tinh thần kém đi.
Bàn tay của Tứ vương tử nắm chặt lại rồi lại thả lỏng ra, thả ra rồi lại nắm lại, cuối cùng không nhịn được mà đứng dậy
Hắn6ta vẫn chưa bước được hai bước thì bên tai mơ hồ nghe được tiếng hò hét, hắn ta vui sướng mở to hai mắt.
Chỉ là nụ cười của hắn ta còn chưa kịp thu lại thì hơn mười thuộc hạ liền tiến vào, cả người toàn là máu, người dẫn đầu chính là tâm phúc của hắn ta.
“Tứ điện hạ..
Chúng ta trúng kế rồi..
Đi mau!” Lời nói của tâm phúc kia khiến tim Tứ vương tử thắt lại một nhịp, một dự cảm chẳng lành bao trùm.
“Đợi chút..
Ngươi nói vậy là có ý gì?” Tứ vương tử đỡ tâm phúc theo bản năng, áo giáp mây đặc biệt trên người đối phương bị lưỡi dao sắc bén chém thành một vết thương dài, da thịt lộ ra, máu tươi chảy lênh láng, hắn ta nói một cách kích động: “Chúng ta trúng kế rồi là4sao...?”
Tâm phúc đưa tay lấy mảnh vải quần ngang phần eo, ngăn lại miệng vết thương, hộ vệ xông vào từ bên ngoài che chở Tứ vương tử một cách chặt chẽ
Thủ hạ đang định giải thích thì tiếng kêu la chém giết bên ngoài ngày càng gần, Tứ vương tử nhìn thấy tư binh mà bản thân dày công nuôi dưỡng liên tiếp tại lui
Vừa rút lui vừa bỏ lại vô số thi thể.
Khí thế của kẻ địch bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, Tứ vương tử chỉ có thể dẫn theo người vừa đánh vừa lui, dồn đến gần vương trướng
Tâm phúc của Tứ vương tử là một người đàn ông Bắc Cương kiên cường bất khuất, mặt gã đã nhuốm máu tươi, hốc mắt ửng đỏ như sắp khóc tới nơi.
“Điện hạ, căn bản không hề có ép vua thoái vị..
Chúng ta bị3kẻ khác tính kế rồi...” Cho dù là kẻ ngốc cũng nhìn ra được điểm không đúng, nói gì Tứ vương tử căn bản không phải kẻ ngốc
“Không ép vua thoái vị..
Nếu như không có chuyện ép vua thoái vị...” Nếu lão cửu không ép vua thoái vị, vậy thì hành động hắn ta dùng quyền hành điều động thủ vệ ở doanh trướng đi, thay bằng người của mình, chẳng phải là...
Một trận huyết chiến, hơn nghìn quân tinh nhuệ của Tứ vương tử tổn thất mất tám phần, còn lại cũng chỉ là binh tàn tướng bại.
Lúc bị dồn sắp phải bước vào vương trường thì đột nhiên có mấy trăm đao phủ từ vương trướng xông ra, đúng lúc phối hợp với truy binh ngăn bọn họ lại.
Tứ vương tử nhanh chóng suy nghĩ, âm thầm đoán được cái gì đó, hận đến mức nghiến răng ken két.
Hắn ta trúng phải gian kể của lão cứu rồi!
Nhìn thấy từng người từng người bên cạnh ngã xuống, quân địch thì càng lúc càng nhiều, ép tới mỗi lúc một lần, Tứ vương tử thực sự đã hết cách xoay chuyển tình thế.
“Tứ ca, thật sự không nghĩ tới huynh lại làm chuyện điên rồ như vậy, ép vua thoái vị, giết cha!” Tiếng chém giết nhỏ dần, xung quanh tất cả đều là thi thể và tay chân bị chém rời, máu tươi khiến đất đai trở nên lầy lội, trong không khí toàn là mùi máu tanh không thể tiêu tan
Tứ vương tử nhìn chằm chằm về một hướng nào đó, đám người bao vây bọn họ lại tách thành hai bên, một bóng người quen thuộc bước ra.
“Người ép vua thoái vị, giết cha rõ ràng chính là ngươi!” Tứ vương tử nghiến chặt hàm một cách căm phẫn, tức giận đến mức khóe mắt như muốn nứt ra
“Tứ ca, bây giờ cũng đã như vậy rồi, huynh còn trợn mắt nói dối sao?” Cửu vương tử nở một nụ cười khinh miệt, trong thần trong triều đứng ở phía sau gã ta dồn ánh mắt phức tạp nhìn về phía Tứ vương tử
Có người thất vọng, có người tức giận, có người thờ ơ, có người chấn động..
Chỉ là không có ai tin tưởng hắn ta.
“Huynh đổi hộ vệ gần vương trưởng của phụ vương thành người của mình, bản thân lại mặc áo giáp đeo đao, còn dám nói bản thân không có ý tạo phản?” Cửu vương tử cười lạnh
“Từ sáng sớm vương đệ đã nghe được tin tức truyền tới, ban đầu vốn không tin, không ngờ rằng tứ ca lại thực sự làm như vậy
Nhiều người tận mắt nhìn thấy, tứ ca còn có thể phản bác lại được sao? Nếu như không phải vương đệ đến sớm, tử ca đã ép phụ vương lập huynh làm người kế vị rồi nhỉ?”
Cả người Tứ vương tử phát run.
Cửu vương tử lại nói: “Nếu tứ ca không có ý đồ làm phản thì cớ gì nhìn thấy người của vương đệ lại giết hết bọn họ?” Tứ vương tử phản bác: “Cô nhận được tin tức ngươi có ý định ép vua thoái vị, giết cha, đặc biệt sắp xếp nhân thủ ngăn chặn ngươi từ sớm...”
Cửu vương tử ngửa mặt lên trời cười lớn, cười đến chảy nước mắt, những trọng thần Bắc Cương khác cũng không dám nhìn thẳng đành quay mặt về hướng khác
Bọn họ không biết Cửu vương tử có ý đồ tạo phản hay không, nhưng bọn họ nhìn thấy Tứ vương tử muốn ép vua thoái vị, giết cha, chứng cứ vô cùng chắc chắn
Bây giờ bị bắt còn không biết hối cải, ngược lại còn tìm một cái cớ sứt sẹo như vậy để ngụy biện
Cửu vương tử cười lạnh nói: “Tứ ca, vụ tội cho đệ đệ cũng không thể làm như vậy được, lời này.. huynh vẫn nên giữ lại để nói trước mặt phụ vương thì hơn!” Cả người Tử vương tử như rơi vào hầm băng, ánh mắt nhìn Cửu vương tử mang theo vài phần kinh sợ, dường như không nhận ra được vị đệ đệ này nữa.
“Tứ ca...”
Cửu vương tử bước tới trước mặt Tứ vương tử, những kẻ khác đã bị gã ta chế ngự, Tứ vương tử cũng bị trói lại như bánh chưng
“Phi!” Tứ vương tử nhổ nước bọt về phía gã ta
“Tứ ca..
Đừng tức giận.” Tâm trạng Cửu vương tử rất tốt, gã ta đưa tay lên quệt nước bọt đi, bôi lên mặt Tứ vương tử, khiến gương mặt hắn ta vặn vẹo
Tay còn lại siết chặt cằm của đối phương, cười lạnh nói: “Huynh biết tại sao bản thân lại thua không?”
Hai mắt Tứ vương tử bỗng dưng trợn tròn.
“Bởi vì, ai bảo huynh coi phụ tá tấm phúc của tiểu đệ thành tâm phúc của mình chứ.”
Tôn Văn
“Tôn Văn là người của ngươi?” “Nếu không thì sao? Tử ca tốt của đệ, thật cảm tạ huynh lao tâm lao lực giúp tiểu đệ loại trừ nhiều chướng ngại vật ngáng đường như vậy.”
Truyện khác cùng thể loại
61 chương
1391 chương
58 chương
34 chương
116 chương
134 chương
13 chương