Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 901 : Thư viện kim lân (1)

<img src="https://static.truyenfull.net/chapter-image/he-thong-livestream-cua-nu-de/74820.png" alt="" data-pagespeed-url-hash=3318480929 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> * Nguyên niên: Năm đầu tiên của một niên hiệu vua chúa. Nếu trong thời thái bình thịnh thể, chuyện lớn như vậy tất nhiên khắp nơi vui mừng. Nhưng thời thế đã đổi dời Đông Khánh chia năm xẻ bảy, chư hầu kéo bè kết phái, uy tín của triều đình đã gần như bằng không. Nói một câu không xuôi tai, thánh chỉ của tiểu hoàng đế chỉ có hiệu lực trong khu vực xung quanh Kham Châu thổi, tới nơi khác thì cũng chỉ là một cuộn vải màu vàng Khương Bồng Cơ thân là chủ công, phải ở châu phủ tiếp thần tử dưới trướng tới chúc mừng năm mới Tuy nhiên, châu phủ ở Hoàn Châu còn chưa xây xong, Sùng Châu và quận Hứa vẫn có rất nhiều chuyện cần cô xử lý Vì muốn để dân chúng có được một năm3mới tốt đẹp, thần tử dưới trướng có ai nấy đều vội đến mức vắt chân lên cổ. Khi muôn dân trăm họ đã nhà nhà đoàn tụ, Khương Bồng Cơ, Liễu Xa và Liễu Chiêu cũng tụ họp lại, cùng ăn một bữa tối đơn giản. “Năm mới an khang!” Khương Đồng Cơ thay một bộ đồ mới, mỉm cười nhận lấy món quà năm mới mà Liễu Xa tặng cho mình “Phụ thân, năm mới an khang.” Liễu Chiêu vẫn là phong cách công tử phú quý, từ quần áo đến phụ kiện kèm theo càng lúc càng chú trọng. Chưa nói đến chất liệu vải, chỉ nói đến cây quạt hoa điểu, mặt quạt làm từ tơ lụa, nan quạt là gỗ tử đàn trong tay cậu, tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật. “A tỷ, năm mới an khang.” Liễu Chiểu chúc mừng1năm mới xong, ánh mắt tha thiết mong chờ nhìn Khương Bồng Cơ Liễu Chiêu thích những thứ phú quý tao nhã, quần áo phụ kiện trên người cậu mỗi ngày đều phải xông hương xong mới chịu mặc, khoản chi tiêu hằng ngày thực sự không hề nhỏ chút nào Nếu chỉ dựa vào tiền tiêu hằng tháng mà Liễu Xa cho, cuộc sống của Liễu Chiêu sẽ thực sự khó khăn Cậu đang mong chờ có thể nhận được một bao lì xì lớn từ Khương Bồng Cơ. Khương Bồng Cơ không nhịn được cười, cô đáp lại Liễu Chiêu bằng một lời chúc mừng, không hề lấy ra bao lì xì to như Liễu Chiêu tưởng tượng Liễu Chiêu: “...” Tủi thân lắm đó, tháng sau cậu lại phải cạp đất mà ăn nữa sao? Khi Liễu Chiêu đã nản lòng thoái chí, Khương3Bồng Cơ lại nói: “Đã cho người mang vào phòng của đệ.” Liễu Chiêu nghe vậy thì đôi mắt lập tức sáng lên, hận không thể la to một tiếng.. A tỷ vạn tuế Liễu Xa có vẻ không vui mà nói: “Nó suốt ngày đuổi chó chọi gà, bất tài vô học Con cứ tiếp tục chiều nó như vậy, sau này nó sẽ ăn vạ con cho xem.” Liễu Chiêu sợ Liễu Xa nhất, nghe thấy ông mở miệng khiển trách mình cậu vội vàng trốn ra phía sau Khương Bồng Cơ May mà Khương Bồng Cơ khá cao, nếu không sao có thể che được Liễu Chiêu? Khương Bổng Cơ cười nói: “Ăn vạ thì ăn vạ đi, dù sao con gái cũng không phải không nuôi nổi nó.” “A tỷ.. Nếu vậy, tỷ có thể để phụ thân tăng tiền tiêu hằng tháng3của tiểu đệ lên không?” Liễu Chiêu không chỉ rỉa túi tiền của tỷ tỷ, cậu còn rỉa cả túi tiền của cha mình Điều khiến người ta căm phẫn hơn là, sau khi rửa xong, cậu vẫn là một kẻ thuộc hội viêm màng túi thâm niên Hết cách, Liễu Chiêu thích cuộc sống phù phiếm xa hoa, tiền tiêu dùng hàng ngày đương nhiên sẽ không nhỏ Cơ mặt Liễu Xa khẽ giật, nếu không phải ngày Tết nên không đeo bội kiếm, lúc này chắc ông cũng rút kiếm rồi, cho Liễu Chiểu biết vì sao nước biển lại mặn Đường đường là một đấng nam nhi, vậy mà chỉ thích bám váy đàn bà, có thể có chút cốt khí hay không hả? Tiệc mừng năm mới chỉ có ba người họ, thế nhưng đây là lần đầu tiên Liễu Chiêu9đón Tết cùng nhiều người như vậy Trước đây ở trong hậu viện của Liễu phủ, phu nhân Cổ Trăn ốm trên giường triền miên, Điệp phu nhân lại không thích nhìn thấy cậu Dù là ngày lễ lớn như năm mới, cậu cũng chỉ ở trong viện của mình, ăn bữa tối mà người hầu chuẩn bị cho Trong mắt Liễu Chiêu, ngoại trừ việc thức ăn nhiều hơn một chút thì năm mới chẳng có gì đặc biệt cả Liễu Xa hung hăng trừng mắt nhìn Liễu Chiêu “Ngày mai đến đây thỉnh an sớm một chút.” Vẻ mặt của Liễu Chiêu lập tức trở nên suy sụp Từ khi Liễu Xa lui về phía sau, giao toàn bộ công việc cho Khương Đồng Cơ, cuộc sống của ông hoàn toàn trở nên nhàn rỗi Lúc mới đầu còn cảm thấy không quen lắm, nhưng chỉ một thời gian sau đã thấy ông vui vẻ, ngày ngày thả câu, dắt chó đi dạo, chăm chim, thăm bạn bè, đọc sách vẽ tranh.. Ông thì vui vẻ, còn Liễu Chiêu lại phiền muộn vô cùng. Khi Liễu Xa rảnh rỗi, ông luôn thích tìm việc để làm, vậy nên cuộc sống của Liễu Chiêu càng lúc càng khổ sở, ngày nào cũng bị ông thúc đít đi học bài. Dưới sự quản lý nghiêm khắc của Liễu Xa, Liễu Chiêu nghe lời được một thời gian. Lâu dần, cậu không nhịn được nữa, dứt khoát chạy đến chỗ của Khương Bồng Cơ lánh nạn Tỷ tỷ ruột đúng là tỷ tỷ ruột, không chỉ không che chở cậu, trái lại còn gô cổ cậu lội về chỗ Liễu Xa, để cậu tiếp nhận sự dạy bảo đầy yêu thương” của cha Nghe thấy Liễu Xa bảo mình ngày mai đến sớm để thỉnh an, tóc gáy của Liễu Chiều dựng đứng. “A tỷ.. Cứu tiểu đệ với..”. Liễu Chiêu hạ thấp giọng, lắc lắc tay áo Khương Đồng Cơ, đôi mắt phát sáng bắn ra tín hiệu cầu cứu. Trong một đồng tiếng nói tru “Dễ thương quá”, “Cho dì sờ tí nhé”, “Bác Streamer thiểu một em dâu đấy” của đám người xem trong kênh livestream, Khương Bổng Cơ không hề khách sáo mà bán đứng Liễu Chiêu Cô nghiêng người tránh đi, không chút nể tình mà vứt bỏ Liễu Chiêu đang phát ra tín hiệu cầu cứu với mình, quẳng cậu cho Liễu Xa xử trí. Mùng bảy năm mới, chợ mở cửa buôn bán trở lại. Huyện Tương Dương xem như là vốn liếng ban đầu của Khương Bồng Cơ, dưới sự tổ chức đầy dụng tâm của cô hiện ngày càng mở rộng Không chỉ mở rộng trong phạm vi tường thành, còn gom các thôn trang quanh đẩy vào khu vực ngoài thành, quy hoạch và tu sửa một lần nữa Bây giờ huyện Tương Dương nghiễm nhiên đã trở thành một trong những khu vực phồn vinh nhất của phương Bắc Ngày Tết qua đi, dòng người trên đường tăng đột biến, ngoài người bản địa còn có rất nhiều người từ các xứ khác đến Những người này đều là học sinh Đồng Khánh vì ái mộ danh tiếng mà tới, có một số người xuất thân từ sĩ tộc, một số khác lại xuất thân nghèo khó Trong ấn tượng cố hữu của bọn họ, huyện Tương Dương phải là một trấn nhỏ hẻo lánh và lạc hậu, trải qua hai lần nghiền ép của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo, lúc này hẳn tiêu điều vắng lặng mới đúng Thế nhưng ngoài dự kiến của bọn họ, từ khi tiến vào bên trong Hoàn Châu, cảnh tượng trước mắt lại khiến bọn họ phải hoài nghi. Hoài nghi điều gì? Hoài nghi hiện tại là năm bao nhiêu! Rõ ràng đang trong thời loạn lạc, thế nhưng bên trong Hoàn Châu lại là cảnh thịnh thế. Tại Đông Khánh, khắp nơi đều là cảnh tượng chiến tranh, các chư hầu cắt cứ một phương không ngừng xung đột Bên ngoài Hoàn Châu có thể nhìn thấy lưu dân quần áo lam lũ, nhưng khi vào trong lại toàn là đồng ruộng phì nhiêu và rơm rạ chất đống, thỉnh thoảng còn có thể nhìn thấy dân chúng đang cần mẫn lao động và lũ trẻ. Vào thành, bọn họ càng không dám tin vào mắt mình. Đường phố được quy hoạch chỉnh tề, mái hiên san sát nối tiếp nhau, nhà cửa hai bên trái phải đều tinh xảo trang nhã Những người bán hàng rong ở lề đường ai nấy đều phấn chấn, vẻ mặt rạng rỡ Không những có tinh thần phấn khởi, quần áo mà bọn họ mặc trên người cũng rất sạch sẽ, hiếm khi nhìn thấy chỗ vá “Năm mới an khang.” Khắp phố lớn ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy âm thanh chúc mừng huyên náo. “Năm, năm mới an khang...” Một cô bé mặc áo đỏ đứng ở ven đường, ngẩng đầu ngây ngẩn nhìn người bán hàng rong đang gánh đồ gần đó Lúc đầu người bán hàng rong không nghe thấy gì, cô bé kia lại nghiêm túc hổ thêm một lần nữa. Lát sau, cô bé nuốt một ngụm nước miếng Người bán hàng rong kia cuối cùng cũng chú ý đến cô bé, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn như đúc từ bạch ngọc của cô bé thì sắc mặt càng lúc càng dịu dàng Thấy cô bé tha thiết mong chờ nhìn quả sơn tra phủ mật ong mà mình làm, người này mỉm cười, lấy một cây xuống rồi đưa cho cô bé. “Năm mới an khang, cầm ăn đi.” Chỉ nhìn cách ăn mặc của cô bé là đã có thể biết được đối phương là con nhà giàu có “Cảm ơn ạ.” Cô bé toét miệng cười, nhận lấy món quà năm mới mà người bán hàng rong cho mình, còn chưa kịp bỏ vào miệng, bên cạnh đã xuất hiện một cậu bé gầy yếu khác Cậu bé này chỉ tầm sáu bảy tuổi, gương mặt nhỏ yếu ớt những nét mặt lại hết sức già dặn, khóe môi còn mím chặt lại. “Đại thúc còn phải buôn bán, không thể ăn không được.” Cậu bé giơ tay cầm lấy bàn tay của cô bé, một tay khác lấy mấy đồng tiền từ trong túi tiền bên hông rồi đưa cho người bán hàng rong. Nói xong, cậu bé dắt cô bé đi mất. Người bán hàng rong nhận tiền, nhìn thấy trang phục của cậu bé và cái sọt sách mà cậu bé khoác trên vai, lúc này mới phản ứng lại mà ổ một tiếng “Đây không phải là học sinh của thư viện Kim Lân sao? Diện mạo thật là tuấn tú đó.”