Doanh trại Khương Đồng Cơ liên tiếp mấy ngày đều im ắng không một động tĩnh, nếu không phải quân lính trên thành giám sát, sứ giả Khương Đồng Cơ ngày ngày đưa tin, Phù Vọng đã cho rằng phe bên kia chơi chiêu ve sầu thoát xác rồi. Mỗi ngày vừa đến buổi trưa, sứ giả của Khương Hồng Cơ liền đúng giờ xuất hiện trước ải Gia Môn. Mới đầu Phù Vọng còn có ý trêu đùa, nhưng nhiều lần về sau, không chỉ gã bực bội, phó tướng bên người cũng nảy sinh ngờ vực. Dưới trướng Phù Vọng có mấy tên phó tướng, ngoài ba tâm phúc từng có tình nghĩa sinh tử, còn lại đều là gián điệp nằm vùng của Mạnh thị. Những tên gián điệp này dần dần chất vấn lý do Phù Vọng án binh bất động. “Khi nào tướng quân mới động binh?” Mắt nhìn thời gian ngày lại ngày trôi qua, mấy tên phó tướng có nhiệm vụ giám thị đều mất kiên nhẫn. Phù Vọng ngày nào cũng mở tiệc ăn uống, cho mỹ nhân ca múa tìm vui, tựa như không biết bên ngoài ải Gia Môn ba mươi nghìn quân địch đang đóng quân. “Gấp cái gì mà gấp? Ta tự có diệu kế, chớ quấy rầy cuộc vui của bổn tướng quân” Phù Vọng đang muốn buông và rượu trống không xuống, vị phó tướng kia lại tiến tới muốn nói gì đó, gã bèn nổi giận, ném vò rượu xuống vỡ tan tành ngay bên chân tên phó tướng: “Cút xuống đi!”. Tên phó tướng nhìn xuống lửa giận và cảm giác sỉ nhục trong lòng, tấm không cảm tình không nguyên lui ra. Đám người tan cuộc trong không vui, đúng lúc này binh lính truyền tin sứ giả Liễu Hi lại tới. Liên tiếp bảy ngày đều là như thế, song phương nhìn như bình tĩnh nhưng bên trong sóng ngầm phun trào, không khí căng thẳng muốn giương cung bạt kiếm. Phù Vọng chờ Khương Hồng Cơ buông lỏng cảnh giác mới phái người liên hệ gián điệp, tên này chính là người bị Khương Bồng Cơ bắt hôm trước. Nếu không phải Khương Bồng Cơ thì ai có thể nghĩ tới trong tàn quân Ngọa Long bị đánh như chó nhà có tang đó lại ẩn nấp một tên gián điệp? Sau khi cẩn thận đối chiếu ám hiệu, tình hình doanh trại Khương Hồng Cơ mấy ngày nay rất nhanh được truyền tới chỗ Phù Vọng. Gã thầm nhíu mày gõ gõ ngón tay lên bàn, vẻ mặt không còn chút giận dữ lúc sáng. “Liễu Hi thật sự không có động tĩnh gì sao?” Gã cảm thấy có chút khó tin. Ba mươi nghìn binh mã đóng bên ngoài ải Gia Môn không tiến công phá ải, cũng không ve sầu thoát xác, vậy quân địch rốt cuộc muốn làm cái gì? Tên lính liên hệ gián điệp cũng nói: “Quả thật rất kỳ lạ, chẳng lẽ Liễu Hi muốn kéo dài thời gian chờ trong thành cạn lương hay sao?” Phù Vọng cười thầm, cái suy đoán này quả thực là chuyện cười. Nếu kéo dài thời gian thì rất bất lợi cho Liễu Hi. Ải Gia Môn có tiếp tế không ngừng, nhưng quân lương Liễu Hi lại có hạn, kéo dài thời gian cô ta sẽ chịu không nổi. Thế nhưng đây cũng không phải cách hay. Song phương đều không động thủ, trận chiến này đánh kiểu gì. Tên lính nói: “Tướng quân, Liễu Hi những ngày này liên tục phái người kết giao tình, đây rõ ràng là đang muốn phiền chết người. Trong ải Gia Môn đã lan truyền tin đồn nói tướng quân nhân chỗ tốt của Liễu Hi, ý muốn quy thuận cô ta...” Một lời đồn được nhiều người cho là thật thì mọi người sẽ tin nó là chân tướng. Phù Vọng ở Mạnh thị vốn không hề dễ chịu, bên người còn có không ít gián điệp, những tên gián điệp này đã sớm bằng mặt không bằng lòng với gã. Nếu tùy ý để lời đồn lớn mạnh, không cần quân địch ra tay, chỉ cần tin đồn cũng có thể hại chết Phù Vọng. “Đừng gấp, càng sốt ruột càng dễ dàng trung gian kế của kẻ địch” Phù Vọng tỉnh táo nói: “Ngươi cho rằng một nữ tử như Liễu Hi có thể đi tới vị trí bây giờ là dựa vào cái gì? Nếu không có gì vượt trội sao có thể khiến anh hào khom lưng khuất phục dưới chân một nữ tử? Chúng ta phải giữ bình tĩnh chờ thời cơ. Không ra tay thì thôi, vừa ra tay phải bóp chặt cổ họng kẻ địch” Phù Vọng là đứa trẻ được đàn sói nuôi lớn, một kích tất sát kẻ địch là bản năng của gã. Trước khi xuất thủ, gã sẽ dần xuống sự nôn nóng trong lòng, không bị cảm xúc ảnh hưởng Tên lính nói tiếp: “Tướng quân, đã như vậy thì chỉ bằng chúng ta cứ theo dõi sát sao nhất cử nhất động của Liễu Hi? Vừa có tin liền...” Phù Vọng lắc đầu nói: “Không cần, gián điệp ẩn nấp càng sâu Liễu Hi mới khó phát hiện ra. Chúng ta liên tục liên hệ sẽ dễ bị Liễu Hi phát hiện hơn. Một khi bại lộ, không chỉ con cờ này phế đi, chúng ta sẽ hoàn toàn bị động” Quân cờ mấu chốt ắt phải dùng ở thời cơ mấu chốt. “Vâng, tướng quân!” Phù Vọng vuốt vuốt trán hơi mệt mỏi nói: “Ngươi lui xuống trước đi.” Trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, Phù Vọng mở ra một bức tranh trên bàn, bên trong là một mỹ nhân tuyệt sắc. Gã dùng ngón tay thô kệch khẽ vuốt lấy bức tranh, bức tranh như có sức mạnh thần kỳ khiến lông mày của gã giãn ra. Cô gái này chính là người duy nhất từ nhiều năm tới nay đi vào tim gã, nhưng nàng lại bị đoạt đi ngay trước mặt gã. Cùng lúc đó, đám binh lính đã đào được vài đường hầm đi thông ngoài doanh trại. Trước mũi của binh lính di Gia Môn, Khương Đồng Cơ vận chuyển lượng lớn gỗ dễ cháy vào trong doanh trại. “Trong thành của ải Gia Môn đang đồn ầm lên, không ít người cho rằng Phù Vọng có ý quy thuận, lòng người ly tán, thiết nghĩ thời cơ đã tới.” Dương Tự trồng về phía ải Gia Môn, trong ánh mắt bình thản kia tưởng như có cuồn cuộn sóng ngầm: “Phía chúng ta đã chuẩn bị xong hết rồi, nhưng ải Gia Môn bên kia lại không có chút động tĩnh nào, tên Phù Vọng này đúng là khó chơi, nhất quyết muốn phân cao thấp với chúng ta. Nếu kéo dài thời gian e là chúng ta chịu không nổi. Chủ công, hay là châm một mồi lửa ép Phù Vọng không thể không động thủ..” Khương Bồng Cơ hỏi Dương Tư: “Châm lửa? Châm thế nào?” “Phù Vọng mấy lần nhắc tới mỹ nhân, không bằng.” “Huynh dự định để Tuệ Quần dùng mỹ nhân kế” Khương Đồng Cơ nhíu mày, quả quyết nói: “Không được!” Cô thà kéo thêm mấy ngày cũng không muốn làm như thế. Ý của Dương Tư cô hiểu, nếu phải dùng mỹ nhân kế thì ai sẽ là người đi? Phù Vọng nhiều lần nhắc tới Tuệ Quân, vậy ngoài cô ấy ra còn ai thích hợp hơn? Dương Tự mấp máy môi muốn nói, nhưng cuối cùng cũng im lặng lại. Thế nhưng Tuệ Quân không phải tiểu thư khuê các ngây thơ suốt ngày ru rú trong phòng. Liên tiếp bảy tám ngày án binh bất động, trong doanh trại lại hành động dồn dập, cô tất nhiên phát hiện tình hình. Bởi vì theo quan nên cố hóa trang khiến dung mạo trở nên bình thường, không hề có chút nổi bật trong nhóm y binh. Chỉ có một điểm khác biệt, cô không ngủ cùng nhóm y binh mà nghỉ ngơi ở gần lều chính. “Lang quân... Nghe nói tướng lĩnh trấn thủ ải Gia Môn là Phù Vọng?” Khương Bổng Cơ ngày thường cũng không câu nệ, Tuệ Quân cũng biết một chút về tình hình chính sự. Tuệ Quân thầm cắn môi nói: “Nghe nói Phù Vọng rất háo sắc?” Khương Bồng Cơ bỗng dưng mở to mắt, suýt nữa làm Tuệ Quân giật mình. “Ai nói với em như thế?” Tuệ Quân cố gắng bình tĩnh nhỏ giọng nói: “Những thương binh quận Ngọa Long” Khương Bồng Cơ nhếch môi: “Một đám nhiều chuyện, trọng thương sắp chết còn láo nháo” Tuệ Quân vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ. Một lát sau, cô thầm kéo kéo tay áo Khương Đồng Cơ, khi đối phương nhìn xuống, Tuệ Quần liền ngoan ngoãn quỳ xuống bên chân, dịu dàng thì thầm: “Lang quân, chỉ cần người cẩn, thiếp thân nguyện vì người ra chút sức mọn này” >