Gián điệp đang ẩn náu trong số tàn quân của quận Ngọa Long? Mọi người nghe vậy trong lòng đều cảm thấy kinh ngạc, chỉ có mỗi Phong Chân và Dương Tư vẫn tỏ ra bình tĩnh, dường như đã đoán được từ trước. Lý Vân – học sinh chăm ngoan có vấn đề gì là hỏi ngay và luôn, anh kinh ngạc hỏi: “Nếu như gián điệp đang ẩn núp trong tàn quân của quận Ngọa Long, vậy thì gã ta quá to gan rồi. Lén lút đầu độc quận thủ quận Ngọa Long, khiến cho hơn mười nghìn binh sĩ chết trận... Gã tin rằng mình sẽ không bị phát hiện đến vậy ư?” Mạnh Hồn không trả lời Lý Vân, ngược lại ông nói: “Thái Tương là hậu duệ duy nhất còn lại của Quận thủ Quận Ngọa Long, có thể nói cậu ta là nhân vật quan trọng chỉ đứng sau Quận thủ. Quân địch tập kích đúng vào đêm khuya chẳng phải là vì muốn giết hai cha con nhà họ ư? Nếu như để lại Thái Tương thì khó mà đảm bảo được Thái Tương không nuôi dưỡng thực lực, ngủ đông vài năm, sau đó tập hợp thuộc hạ cũ của cha mình để báo thù. Nhổ cỏ tận gốc nếu không hậu họa khôn lường” Lý Vân nghiêm túc nghe Mạnh Hồn nói. Bình thường Mạnh Hồn không thích nói nhiều, cảm giác tồn tại của ông rất thấp, nhưng kinh nghiệm và sự từng trải của Mạnh Hồn rất phong phú, đáng để các tiểu tướng học tập. Mạnh Hồn nói tiếp: “Nếu như trong trường hợp hai bên giằng co nhau trên chiến trường, tìm được điểm yếu, quyết một trận sống mái mới có thể đột phá vòng vây. Nhưng theo như những gì vừa nãy người nọ nói, thì phe địch rất mạnh, chiến lực của cả hai bên cách xa nhau. Trong tình huống này mà muốn đột phá vòng vây thì chắc chắn phải điều động rất nhiều quân tinh nhuệ hộ tống, khả năng có thể đột phá được vòng vây lại càng thấp. Tuy rằng có thể phá được vậy nhưng truy binh chắc chắn sẽ đuổi theo không bỏ...” Nếu binh lực hai bên chênh lệch không quá nhiều, tập trung binh lực tấn công vào một điểm, tỉ lệ có thể phá vây thành công vào khoảng 50%. Nếu như binh lực của hai bên cách xa nhau, nếu một phe có thể nghiền nát một phe khác dễ dàng, phe yếu hơn muốn phá vậy thì chỉ càng tăng tốc quá trình sụp đổ. Hơn nữa, không nói đến tỷ lệ phá vây cao bao nhiêu, dù có thể phá vây được thì truy binh theo sau tuyệt đối không buông tha. Một Quận thủ quận Ngọa Long chết vẫn chưa đủ, muốn khiến cho thế lực này hoàn toàn biến mất, tuyệt đối không thể để lại Thái Tương. Một khi Thái Tương còn sống, Thái Tương sẽ dùng thân phận ấu chủ đề chỉnh đốn quân đội cũ của cha mình, suy cho cùng vẫn là một mối họa. Lý Vân chợt hiểu ra, anh hỏi Mạnh Hồn để kiểm chứng: “Ý của Mạnh Giáo úy là, lúc trinh sát của ta phát hiện ra tàn quân của quận Ngọa Long thì không phát hiện ra dấu viết của truy binh, điều này rất khác thường, cho nên... Mạnh Giáo úy mới nghi ngờ trong số bọn họ có gián điệp?” Mạnh Hồn gật đầu, ông nói: “Nếu như đổi lại là ta, chắc chắn sẽ phải quân đi bắt bằng được Thái Tương. Nếu như để cho mười mấy người hộ tống ấu chủ phá được vây thoát ra ngoài ngay dưới mắt mình, thì rõ ràng là cố ý. Chính vì thế mà ta nghi ngờ gián điệp vẫn còn đang ẩn núp trong số bọn họ. Chỉ có như vậy quân địch mới có thể yên tâm mà thả Thái Tương đi, dung túng cho bọn họ phá vây thoát ra ngoài. Nếu như đoàn người của Thái Tương may mắn gặp được những chư hầu khác, hơn nữa còn yêu cầu bọn họ giúp đỡ, vậy khi các chư hầu khác tiếp nhận bọn họ thì liệu có nghi ngờ rằng số tan binh bại tướng này có điểm khác thường?” Các vị võ tướng toát mồ hôi lạnh, nếu là như thế thì quả thật bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ đám người Thái Tương. Nói khó nghe một chút, chẳng qua Thái Tương chỉ là con chó chết chủ, phải phụ thuộc vào người khác mới sống được, ai sẽ nghi ngờ cậu ta và đám tôi tớ của cậu ta? Không ít khán giả cũng cảm thấy đầu óc mình không theo kịp, những cái bẫy vòng vào với nhau. [Kẹo Đường Tam Lâm]: Không phải chứ, trong số những người Streamer cứu có cả gián điệp thật à? [Bánh Sầu Riêng Hoa Quế]: Người ta thường hay đồng tình với kẻ yếu, sự đề phòng với bọn họ cũng thấp hơn. Ai có thể nghĩ đến việc trong số tan binh bại tướng mà họ cứu có gián điệp của quân địch đang ẩn núp chứ? Bất cẩn một cái nói không chừng lại giẫm vào vết xe đổ, trở thành Quận thủ quận Ngọa Long thứ hai đấy. [Nước Dừa Đánh Trứng]: Nếu thế thì Streamer phải để ý nha, phải tìm ra gián điệp đang ẩn náu để tránh đêm dài lắm mộng. [Thiên Tử Tiểu Long Bao]: Nghĩ mà sợ, nếu như không đủ tinh tường nói không chừng đã mắc bẫy của bọn chúng rối. Khán giả vẫn còn đang rùng mình sợ hãi, trong đầu đã tưởng tượng ra cảnh Khương Bồng Cơ mắc bẫy, sau đó bị đánh lén. Vẻ mặt của Lý Vân tái nhợt, lạnh cả người, anh nói: “Nếu như là thế thật thì chắc chắn là chúng ta sẽ không để phòng” “Hừ!” Điển Dần thở phì phì một cách thô lỗ: “Đám tiện nhân đó còn đang nghĩ xem nên dùng lại chiếu cũ thế nào đấy, bọn chúng còn muốn đối phó với chúng ta bằng âm mưu thâm độc như vậy?” “Mưu kế mạnh hay yếu không nằm ở việc nó có cao minh hay không, chỉ cần có hiệu quả là được” Ánh mắt của Phong Chấn hướng về phía Khương Đồng Cơ, anh ta nói: “Nếu chủ công không ngại thì có thể phái người đi điều tra xem trong số họ có ai mang theo cỏ mê và bột hoa Dương Kim Gia không, nếu có thì kẻ đó chính là gián điệp!” Khương Hồng Cơ gật đầu, cô nói: “Phái quân y đi điều tra, nhớ đừng để đánh rắn động cỏ, tất cả mọi người vẫn hành động như bình thường” Giống như lý lẽ kẻ mạnh sẽ không để phòng kẻ yếu đang sa cơ thất thế, những binh lính bị thương cũng sẽ không để phòng quân y đến khám bệnh cho họ. Quân y trong quân của Khương Bồng Cơ đa phần là nữ binh, tuy rằng cô nào cũng dũng mãnh nhưng dù gì bọn họ cũng là nữ, càng dễ khiến người khác buông lỏng cảnh giác. Không bao lâu sau đã có tin tức báo về. “Chủ công, đây chính bọc vải mà bạn thuộc hạ tìm thấy trong áo của hai kẻ nọ, đối phương cực kỳ cảnh giác, cũng phải mất khá nhiều công sức mới có thể lấy được.” Một nữ binh lấy ra hai bọc vải nhỏ xám xám từ trong tay áo, mở ra: “Lang trung đi theo quan đã kiểm tra qua thứ này, đây chính là bột phấn được mài ra từ nước thuốc của cỏ mê, hiệu quả mạnh hơn cả mê rất nhiều” Một cái bọc khác cũng chứa thứ bột có màu sắc không đồng đều kia chính là bột hoa Dương Kim Gia. Chứng cứ rất rõ ràng, quả nhiên trong đám người này có gián điệp. Điển Dân cau mày, anh ta lên tiếng hỏi. “Chủ công, nếu như bỏ chỗ bột này vào trong đồ ăn liệu sẽ khiến bao nhiêu người mê mệt? Mùi này có hơi hắc, chẳng lẽ binh sĩ lại không nhận ra? Nếu như đồ ăn có vị khác thước chắc chắn sẽ khiến người ta cảnh giác...” Khương Hồng Cơ cười cười, cô nói: “Cơm nấu cho binh lính đều là cơm tập thể, nấu một lúc cả một nồi to, nấu cũng không kỹ, có chút vị lạ cũng không có gì là khác thường? Huống hồ quân địch cũng không cần tất cả mọi người đều bị dính thuốc ngủ, chỉ cần tình hình của chúng ta không tốt, thường xuyên mệt mỏi buồn ngủ là được. Làm cẩn thận một chút thì khả năng bị phát hiện là rất nhỏ. Chính vì thế mà Quận thủ quận Ngọa Long mới bị mắc bẫy” “Chủ công có muốn bắt tên gián điệp đó lại không?” Lý Vân hỏi ý kiến của chủ công nhà mình. “Không cần rút dây đồng rừng” Khương Bổng Cơ lắc đầu, ý bảo Lý Vân đừng nóng vội: “Gián điệp có thể là quân cờ kẻ địch cài vào để ám hại chúng ta nhưng nếu biết lợi dụng thì gã ta cũng có thể trở thành quân cờ của chúng ta để ám hại kẻ địch, phải xem xem cách đánh của người đánh cờ như thế nào thôi.” Khương Bổng Cơ phái người âm thầm theo dõi gián điệp, vẫn tiếp tục hành quân như bình thường, toàn bộ hành trình không phát hiện ra điều gì khác thường. Rất nhanh chóng, cô gặp phải một vấn đề khó giải quyết. “Quả nhiên ải Gia Môn đã thất thủ...” Nhìn lá cờ cắm trên của thành vi Gia Môn, gương mặt Khương Đồng Cơ sa sầm, trông có vẻ nặng nề. Mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, ải Gia Môn là cửa ải hiểm hiếm có của Đông Khánh, dễ thủ khó công. Nhưng chỉ trong vòng vài tháng, nó liên tiếp bị quân đội của Xương Thọ Vương, quân liên minh Cần Vương và kẻ địch hiện tại công phá, quả đúng là xấu hổ với tiếng tăm ải hiểm. “Chủ công, nên làm thế nào bây giờ? Ải Gia Môn không chỉ là cửa ải phải đi qua khi vào Kham Châu mà còn là con đường phải đi qua để quay về Hoàn Châu. Bây giờ ải Gia Môn đã thất thủ, chúng ta muốn đi qua nơi này chỉ e phải phá ải” >