Tuy nói người đang ngồi trên ghế rồng là Ấu đế, ngoài một số lão thần ra thì không ai đem vị vua bù nhìn để vào mắt. Nhưng nói thế nào thì Hoàng đế vẫn là Hoàng đế, triều hội vẫn là triều hội. Đừng nói cởi trần, dù chỉ là quần áo không chỉnh tế cũng đủ khép tội đại bất kính, nhẹ thì thân bại danh liệt, nặng thậm chí sẽ rơi đầu. Nếu có người bắt lấy không thở không chừng sẽ liên lụy cả gia tộc. Vị Quận thủ quận Hỗ này vừa bị té giếng hay sao lại đột nhiên yêu cầu người ta cởi trần trước mọi người? Không chỉ Hoàng Tung nghĩ như vậy, văn võ bá quan đều ngẩn ngơ không hiểu ra sao. Tuy Vu Mã Thương tính cách không tốt nhưng cũng không phải là người lỗ mãng vô lễ, cũng không đến nỗi yêu cầu người khác cởi trần ở triều hội. Vu Mã Thương không để ý đến Hoàng Tung nói tiếp: “Người này đã không nguyện ý, thần cũng không thể cưỡng cầu. Liễu Hi trong lòng có tật giật mình tất nhiên không muốn phối hợp thần, thế nhưng đừng tưởng như thế có thể hổ lộng thoát khỏi tội khi quân. Bệ hạ, thần có nhân chứng, tuyệt đối có thể chứng minh Liễu Hi chính là tội thần khi quân, lừa đời lấy tiếng, không thể đảm đương được vị trí Châu mục Hoàn Châu! Xin bệ hạ truyền triệu người này” Tiểu Hoàng đế mờ mịt luống cuống, quay đầu nhìn về phía Hoàng thái hậu đằng sau. Hắn hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, gặp chuyện lại thích ỷ lại mẫu thân, bây giờ cũng không ngoại lệ. Cách một lớp lụa sa mỏng là một dáng người thướt tha, mơ hồ có thể nhìn thấy Hoàng thái hậu khẽ gật đầu. Tiểu Hoàng đế dè dặt nói: “Đã như vậy, không ngại truyền nhân chứng tới hỏi một chút? Chư vị ái khanh nghĩ như thế nào?” “Bệ hạ, triều hội chính là trọng địa thương nghị quốc sự, đâu phải nơi người nào cũng có thể bước vào?” Hoàng Tung nhíu mày không tán thành nói: “Theo ý kiến của thần, Vu Mã Quận thủ cần không phải nhận chứng mà là một bát canh giải rượu. Uống hết cam đoan ông ấy có thể tỉnh táo lại, không còn ăn nói lung tung. Triều hội là nơi trang trọng sao có thể để ông ta làm càn vô lễ?” Vu Mã Thương cười lạnh, ánh mắt mờ ám nhìn qua Hoàng Tung và phương Bồng Cơ, sau đó thả ra một cầu kinh người: “Thì ra là thế, Hoàng Quận thủ che chở như thế thì ra là nhân tình của Liễu Hi” Lời này vừa nói ra, không chỉ có Hoàng Tung muốn nổ tung, bá quan cũng nhao nhao nghị luận ầm ĩ. Đứng trên cương vị quần chúng, bọn họ cảm thấy triều hội hôm nay đúng là đặc biệt, không ngờ có thể hóng được tin tức có sức sát thương diện rộng như vậy. Hiện nay đang thịnh hành trào lưu nam phong, trong đám quan viên cũng có những cặp khế huynh đệ có quan hệ thân mật, vừa là bạn tốt tri kỷ lại như vợ chồng ân ái, nhưng bọn họ sẽ không nói ra bên ngoài. Tuy nam phong là một loại chuyện nho nhã, nhưng căn bản vẫn phạm vào luân thường âm dương. Dù là một chuyện nho nhã nhưng ít ai công khai quan hệ thân mật này. Đám bá quan háo hức xem trò vui, Hoàng Tung lại giật mình giận dữ. Anh ta tái mặt tức giận nói: “Hạ quan cũng không mặn như Vu Mã Quận thủ, chuyện nam phong chở ăn nói lung tung” Nói xong, Hoàng Tung âm thầm liếc mắt ra hiệu cho Khương Đồng Cơ mở miệng thanh minh. Nếu không bị hắt chậu nước bẩn này thanh danh bọn họ còn đâu? Nghĩ tới chính phòng phu nhân, Hoàng Tung chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra. Nếu để phu nhận biết chuyện vu oan này, Hoàng Tung cảm thấy chờ đợi mình ở nhà chính là cây gậy của phu nhân. Thế nhưng dù Hoàng Tung có nháy mắt thế nào Khương Bổng Cơ đều làm như không thấy. Cô làm người trong cuộc lại khép mắt không nói một tiếng, như những chuyện xảy ra trong triều không liên quan tới cô. Càng khiến người ta nghĩ nhiều chính là... Phụ thân của người trong cuộc - Liễu Xa cũng lãnh đạm như cô. Hai người cao cao tại thượng kiểu như việc không liên quan tới mình, còn Hoàng Tung và Vu Mã Thương lại gay gắt với nhau. Vu Mã Thương cười lạnh: “Càng che càng lộ” Miệng lưỡi không phải sở trường của Hoàng Tung, đụng tới tên lưu manh vô lại, anh ta có giận cũng chỉ biết ra tay đánh người. Nhưng nếu anh ta xắn tay áo đánh người trên triều, tôi cũng cung bậc với quần áo không chỉnh tề, anh ta chỉ có thể kìm chế bản thân. Vu Mã Thương nghĩ bản thân thắng thế, nhìn Khương Bồng Cơ với tư thế của kẻ thắng cuộc. “Bệ hạ, nếu để cho tên tội thần này lừa dối sẽ khiến xã tắc rung chuyển, lòng người khó có thể bình an. Còn xin bệ hạ cho phép, triệu nhân chứng vạch trần bộ mặt thật của Liễu Hi” Vu Mã Thương cắn chết không chịu buông khiến đám người vừa tức vừa lo lắng. Khương Bồng Cơ cười lạnh xem kịch, đám khán giả livestream đã dùng hết các ngón cực hình thảm liệt nhất giày vò Vụ Mã Thương. Tiểu Hoàng đế không có chủ kiến, chỉ có thể quay đầu nhìn mẫu thân. Hoàng thái hậu buông rèm chấp chính lại gật đầu với u đế, tiểu Hoàng đế nghĩ nghĩ, như cũ đáp ứng. [Cổ Cổ Ục Ục]: Con mịa nó! Thái tử phi cũng quá tuyệt tình, trước đó không lâu còn quyến rũ Streamer, lấy tay Streamer bóp ngực của mình, bây giờ lại trở mặt không quen biết. Người có ánh mắt đều biết Vu Mã Thương làm căng như thế chắc chắn nắm giữ chứng cứ bất lợi với Streamer, Hoàng thái hậu phải nhã nhặn từ chối kéo dài thời gian chứ, sao lại cho phép hả? [Ca Ca Khanh Khách]: Phụt! Lầu trên à, bạn nói thẳng thế, không biết còn tưởng kênh livestream rất sex đầu. Kỳ thật Hoàng thái hậu ghi thủ Streamer cũng là chuyện rất bình thường: Cô ta quyến rũ Streamer đơn giản là để thế lực cha con Streamer ủng hộ mẹ con cô ta. Nay thế cục đã định, Hoàng thái hậu cũng không cần cha con Streamer nữa, dùng xong quăng là chuyện quá bình thường mà? [Cát Cát Chít Chít]: Bổ sung thêm một điểm, hôm đó Streamer không có thỏa mãn bà già này, còn trơ mắt nhìn người ta bị hương kích dục tra tấn một canh giờ. Nếu đổi lại là tôi không chừng cũng ghi thù, ngáng chân Streamer cũng là đương nhiên. Khương Hồng Cơ liếc nhìn màn hình livestream đang thảo luận sôi nổi. Thế nhưng những nguyên nhân vừa liệt kê ra chỉ là râu ria. Hoàng thái hậu tuy ánh mắt nông cạn nhưng không hề đần, chỉ một chút nhục nhã cô ta sẽ không ngu xuẩn trở mặt với Khương Hồng Cơ. Trừ phi, cô ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc, sau đó Hoàng thái hậu có thể tuỳ tiện trở mặt. Sự thật chứng minh, suy đoán Khương Bổng Cơ là chính xác. Vu Mã Thượng vốn cho rằng hoàng vị đã mười phần chắc chắn, kết quả cuối cùng hung hăng tát mặt ông ta. Nhưng người này dã tâm không nhỏ, ông ta không phải người dễ dàng từ bỏ, Hoàng thái hậu liền vào tầm ngắm của ông ta. Chỉ cần triệt để nắm trong tay Hoàng thái hậu, giống như đã khống chế được Ấu đế. Đến lúc đó, Vu Mã Thương không phải Hoàng đế mà còn hơn hẳn Hoàng đế. Phía Hoàng thái hậu lại muốn tìm một người tình hợp tác, đảm bảo vững chắc địa vị của mẹ con cô ta. Kết quả hai người bắt nhịp với nhau. Hoàng thái hậu cần thực quyền của Vu Mã Thương, Vu Mã Thương muốn mượn Hoàng thái hậu khống chế Hoàng đế. Hai người có mưu tính riêng và đều đạt được lợi ích cần thiết. Thế nên Hoàng thái hậu phối hợp Vu Mã Thương làm khó Khương Hồng Cơ trên triều không phải là không có đạo lý. Nhưng đẳng cấp vẫn thấy một chút. Khương Bồng Cơ rốt cục lên tiếng. Cô cười nói: “Thần không dị nghị, liền theo lời Quận thủ nói, tuyển nhân chứng kia lên nói chuyện đi” Lúc này, ánh mắt Vu Mã Thương hơi ngưng lại, vẻ mặt hơi mất tự nhiên. >