“Nhổ cỏ tận gốc?” Khương Bồng Cơ nghiêng đầu nhìn anh ta, đôi mắt khẽ nheo lại, môi mấp máy. “Cái này còn phải hỏi sao? Không nhổ cỏ tận gốc, mùa xuân đến lại mọc. Ta không làm cái trò nuôi ong tay áo này. Đã làm là phải làm cho sạch sẽ dứt khoát.” Phong Chân nghe lệnh định lui xuống, Khương Đồng Cơ bỗng nhớ ra chuyện gì đó, gọi anh ta lại. “Đúng rồi, xử lý luôn cả tên Tứ hoàng tử kia đi” Phong Chân kinh ngạc, Tứ hoàng tử đã là kẻ tàn phế, hai chân đã hỏng hoàn toàn, căn bản là không có khả năng bước lên ngôi vị Hoàng đế. Tuy trong lòng có nghi hoặc, nhưng Phong Chân cũng không hỏi. Chủ công nhà mình đã ra lệnh, người ở dưới chỉ có thể nghe theo. Chết một rồi, chết thêm một tên nữa thì cũng có làm sao đâu. Tam hoàng tử và Tứ hoàng tử đều chết hết, coi như là cho bọn họ vẹn toàn tình nghĩa anh em trong kiếp này. Khương Bồng Cơ thấy Phong Chân đã đi xa, cô cong môi cười giễu cợt. Tại sao cô phải xử lý tên Tứ hoàng tử tàn phế kia một thể? Ai bảo hắn là con trai của con mụ “Vương Huệ Quân giả” kia! 4 có hệ thống giúp đỡ nên không dễ chết được, ai biết ả có nảy ra mưu kế xấu xa nào đó mà chữa khỏi hai chân cho Vu Mã Quân hay không? Đến lúc đó Khương Hồng Cơ giết Tam hoàng tử rồi, chỉ còn lại một mình Vu Mã Quân, hoàng vị này sẽ danh chính ngôn thuận rơi vào tay hắn? Cô không muốn vẽ thêm việc cho mình, cẩn thận là trên hết. Những việc “gom góp cho cọp nó xơi” như thế này có còn lâu mới làm! Ha ha, nếu như hai chân của Vu Mã Quần thật sự đã khỏi rồi, cô lại giết chết Tứ hoàng tử, không biết cái ả xuyên không đó có tức đến mức ói máu không nhỉ? Ôi máu hay không thì cô không biết, nhưng buồn bực là chắc chắn. [Một Con Cây Hương]: Áu nu au - Streamer nhà mình làm phản diện sao mà ngầu vại chơi, mưu sát hoàng tử luôn, pro vờ. [Độc Gia Cát Lượng]: Quả thật cảm giác tam quan của mình bị Streamer quăng vô bồn cầu xả nước luôn rồi, thế mà mị lại cảm thấy dáng vẻ cô ấy bàn bạc âm mưu với Phong Chân vừa nãy ngầu bá cháy là sao? Chắc đây là sức hấp dẫn của boss phản diện nhảy. [Mị Ở Nhà Hàng Xóm, Mị Họ Vương]: Bậy nào, ai bảo Streamer là phản diện, người ta rõ ràng là nam chính, ngầu đến nỗi mị không khép chân vào được này. [Trẫm Có Một Thanh Đao]: Alo? Bồng Cơ bệ hạ phải hông ạ? Các cô gái khác đều được đón đi cả rồi? Bao giờ ngươi mới đến đón iêm đây? [Tâm Duyệt]: Đừng nói nhiều, rút kiếm đi, tình địch! Đội quân của Xương Thọ Vương bị chặn lại giữa đường, thương vong nhiều vô kể, chỉ đành rút về đóng quân ở hoàng thành Kham Châu. Bọn chúng cướp bóc đánh giết đốt phá, cưỡng hiếp, như thể đang giải phóng phần ác độc thú tính nhất của một con người. Khói lửa ngập tràn, bên tại không ngừng vang lên tiếng khóc la. Đô thành phồn hoa giàu có ngày xưa giờ chỉ còn bốn bể khói lửa, đổ nát khắp nơi. Vì có quân lệnh, nên quân địch không dám ra tay với những nhà quyền quý, cùng lắm chỉ là cướp bóc tiền của, cướp tì nữ, còn các phu nhân quý nữ đứng đắn bọn chúng không dám động đến, bọn chúng cũng cố gắng tránh những vị đại thần, quan lớn. Bọn chúng kiêng dè những vị đại thần đó là bởi vì Xương Thọ Vương còn cần bọn họ để bổ sung vào triều đình mới, nhưng đám binh sĩ lại không hề kiêng dè nhà bình dân và những phi tần mĩ nữ bị Hoàng đế bỏ rơi, cả hoàng thành chìm trong hỗn loạn. “Tướng quân! Bọn chúng đánh trả rồi! Chúng ta có ra ngoài nghênh chiến không ạ? Gã tướng địch cụp mắt, quả quyết nói: “Không được, chỉ còn lại sáu nghìn huynh đệ, tiếp tục đánh nữa cũng chỉ phí công” Phó tướng đến báo tin vẻ mặt cực kỳ bị thương. “Tướng quân, chúng ta cứ phải nhẫn nhịn như vậy sao?” Gã tướng quân cười giễu: “Nhịn? Quân tử báo thù mười năm chưa muộn! Rồi sẽ có cơ hội. Rút lui, chẳng qua chỉ là để tìm được một cơ hội tốt hơn mà thôi.” Chuyện nhỏ không nhịn được thì hỏng chuyện lớn. Lúc nên nhẫn nhịn thì không thể hành động theo cảm tính, lúc nên vứt bỏ thì không nên nhìn trước ngó sau, chần chừ lưỡng lự. Tình thể hiện tại đang bất lợi cho bọn họ, tiếp tục chiến đấu sẽ chỉ dẫn đến kết cục toàn quân bị diệt, biện pháp tốt nhất hiện giờ chính là hội hợp với đại quần nhanh hết sức có thể. Tướng quân dứt khoát ra lệnh, bỏ thành tháo chạy. Trước khi bỏ thành, bọn chúng còn cho người dẫn toàn bộ quan viên chưa kịp tháo chạy trong thành đi theo. Không có những quan chức trụ cột này, triều đình chẳng qua chỉ là cái vỏ rỗng, liệu còn kéo dài hơi tàn được bao lâu? Nhưng bọn chúng không biết, hành động này của bọn chúng đã giúp Khương Đồng Cơ đỡ mất công bao nhiêu. Bọn chúng vừa đi được một canh giờ, thì Khương Đồng Cơ và Dương Kiển đã đến nơi. Khắp nơi trong thành đều là tàn tích, hành cung xa hoa nay đã biến thành hoang tàn đổ nát, như thể địa ngục nhân gian. Trên đường có không ít thi thể của các cung nữ quần áo tán loạn, mắt mở trừng trừng, còn có cả thi thể của các thái giám chết thảm bên cạnh, mỗi bộ phận một nơi. “Chủ công, có lẽ trong thành đã không còn quân địch, có thể phái người đi làm việc đó trước, để tránh sau này không tiện xuống tay” Ánh mắt Phong Chân hiện vẻ đã hiểu, đè thấp giọng nói với Khương Đồng Cơ: “Không thể để lỡ thời cơ, thời cơ một đi không trở lại” Nếu như không nhân lúc sự chú ý của tất cả mọi người đều đang bị phân tán mà giết đám Hoàng tử thì sau này khó mà ra tay được. “Được, ta biết rồi. Cầm chân Nhan Lâm, đừng để cậu ta phát hiện ra” Phong Chân cười khẽ: “Nhan Lâm không phải kẻ đơn giản, cho dù cậu ta biết cũng sẽ giả vờ nhắm mắt làm ngơ” Chỉ cần Dương Kiển và phương Bổng Cơ không có xung đột về lợi ích, Nhan Lâm sẽ không cố ý cản trở bọn họ làm việc. Phong Chân và Nhan Lâm chỉ huy quân đội, ổn định cục diện trong thành, dập lửa, cứu người, xử lý phản quan còn sót lại. Dương Tư phụ trách ứng phó với đám lão thần, thong thả dẫn bọn họ đuổi theo đội quân, thuận tiện kéo dài thời gian. Chủ công nhà mình là người gan to bằng trời, các mưu sĩ đi theo chủ công “làm liều” đương nhiên cũng không phải hạng người nhát gan như chuột. Chẳng phải chỉ là giết hai gã Hoàng tử thôi à, giết thì cứ giết thôi. Dương Tư cười hì hì ngồi trên lưng ngựa, thả lỏng dây cương mặc con ngựa đi, chẳng thấy sự gấp gáp của chiến tranh chút nào. Bên trong hoàng thành Kham Châu. Vì tội dụ dỗ thứ mẫu, dâm loạn hậu cung mà Tam hoàng tử bị tước mất thân phận hoàng thất. Nhưng tốt xấu gì mẹ hắn ta cũng xuất thân từ một nhánh của Phong thị, cho dù có bị giáng thành thứ dân thì vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến cuộc sống của hắn ta. Lúc hoàng thành bị phá, hắn ta còn đang chơi chim trong vườn. Mãi cho đến khi quản gia trong phủ đến bẩm báo, hắn ta mới biết bên ngoài đã xảy ra chuyện long trời lở đất. Vốn dĩ hắn ta cũng muốn chạy trốn nhưng của thành đã bị quân địch đánh chiếm, hắn ta đành phải mặc quần áo của thứ dân, trốn trong đống cỏ của chuồng ngựa. Tưởng rằng có thể thoát được kiếp nạn, nhưng vợ bé, nha hoàn, gã sai vặt trong phủ hắn ta đều bị cưỡng bức. Không phải là không hạn nhưng hắn ta sợ chết, cho dù nhìn thấy cảnh người thiếp yêu của mình bị phản quan làm nhục, hắn ta cũng không có dũng khí để lao ra liều mạng. Tình hình của hoàng thành Kham Châu thay đổi rất nhanh, chỉ trong chớp mắt tin tức đã dồn dập kéo đến. Liên minh Cần Vương phái quần đến chi viện, yêu hậu đã chết, phản quấn bị đẩy lùi, Hoàng đế đã băng hà. Tam hoàng tử nghe được tin tức cuối cùng, tim đập thình thịch. Hai người anh của hắn ta đều đã chết rồi, Tứ hoàng tử Vu Mã Quân cũng không còn cơ hội ngồi lên hoàng vị nữa, há chẳng phải là chỉ còn mỗi hắn ta sao? Còn về chuyện hắn ta dụ dỗ thứ mẫu, dâm loạn hậu cung, cứ đổ lên đầu yếu hậu là được, hắn ta có thể rửa sạch tội danh. Mãi cho đến khi một toán quản tinh nhuệ mặc áo giáp xông vào phủ hoàng tử, hắn ta mới hoàn toàn yên tâm. “Cô chính là Tam hoàng tử mà các ngươi đang tìm” Đối phương đánh giá hắn từ đầu đến chân một lát, đè thấp giọng hỏi: “Có thật không?” Tam hoàng tử vô cùng cáu gắt, gào lên quát mắng đối phương. Tuy Tam hoàng tử không có bản lĩnh gì, nhưng lại xuất thân từ hoàng gia, hưởng vinh hoa phú quý nhiều năm, dáng vẻ khí độ quý tộc đó người tầm thường không bắt chước được. “Vậy thì vừa hay, mời ngài đi theo tiểu nhân một chuyến.” >