Chỗ này đã rất gần với địa điểm hội quân Hoàng Thủy rồi, gặp trinh sát thế lực khác cũng là bình thường. Sau một hồi do thám, quả nhiên đúng là trinh sát của liên quân. Có người dẫn đường, Khương Đồng Cơ cũng đỡ mất công mò mẫm đường đi. “Phụ thân ta tới chưa?” Sau khi xác minh thân phận, lính trinh sát liên quân liền tới bái kiến Khương Đồng Cơ. Tên lính ôm quyền nói: “Liễu Châu mục đã tới rồi, đang đóng ở phía Đông doanh trại liên quân, Liễu lang quân có muốn qua đó không?” Khương Bồng Cơ cười: “Tất nhiên phải qua, khiến người dẫn đường” Sau khi trinh sát báo về thì tin Khương Đồng Cơ tới đã truyền khắp liên quân. Rất nhiều thế lực đều quan tâm tới một vấn đề. Liễu Hi rốt cuộc mang bao nhiêu binh mã? Đáp án: Hơn mười nghìn. Đám người câm lặng. Liễu Xa mang hai mươi nghìn, Liễu Hi mang mười nghìn, hai cha con này gặp lại mới ba mươi nghìn, còn không bằng một phần mười tổng số binh mã liên quân, mang tiếng là thế lực lớn của Đông Khánh mà ra ngoài mang có tí binh mã thế không thấy xấu hổ sao? Bọn họ không thể hiểu được, nhưng có hai người lại thở phào nhẹ nhõm. Hai người này không phải ai khác chính là hai vị lang quân Hứa thị quận Chiết, huynh đệ Hứa Bùi và Hứa Phỉ. Tuy hai người là anh em họ nhưng từ nhỏ đã cạnh tranh quyết liệt, đấu tới mức mặt đỏ như gà chọi, tình nghĩa huynh đệ chỉ còn là ra vẻ ngoài mặt thôi. Liên quân không thiếu người sáng suốt, rất nhiều người đã nhìn ra thử thách chân chính mà trước mắt liên quân Cần Vương phải đối mặt, nhiều người muốn chọn ra minh chủ nhưng lại không phải vì cứu Đồng Khánh, càng không phải để cứu viện hoàng thất mà là vì tính toán tư lợi. Có điều không ai dám đầu têu đưa ra chủ ý này... Hứa Bùi và Hứa Phỉ đều có tính toán riêng, bọn họ không chỉ xem đối phương là đối thủ cạnh tranh, là cái gai trong mắt mà còn phải chú ý cha con Liễu thị. Nay biết được Liễu Xa và Liễu Hi chỉ mang tới ba mươi nghìn quân, họ liền đồng loạt thở phào. Chút binh như thế chắc chắn không có tư cách làm minh chủ, không thể chấn nhiếp cả liên quân. Loại bỏ được một đối thủ mạnh, chỉ cần đối phó với Hứa Bùi (Hứa Phỉ) là được. Khương Bổng Cơ chưa tới doanh trại tất nhiên không biết mọi người đang nháo nhào vì cố. Cô vui vẻ chạy tới doanh trại Liễu Xa, nhưng chưa tới đã bị hắt một chậu nước lạnh. “Cái gì? Phụ thân ta chỉ mang hai mươi nghìn quân?” Khương Bồng Cơ kinh ngạc, Dương Tư và Phong Chân quấn chăn kín mít cũng trợn mắt há mồm. Hai mươi nghìn binh? Hai mươi nghìn binh có thể làm gì được, đưa cơm cho kẻ địch à? Nghĩ lại, chủ công nhà mình còn ác hơn, mang chỉ có mười nghìn binh, dường như hai cha con này kéo nhau tới đây cổ vũ thổi hay sao ấy. Biết tin, Liễu Xa cũng ngu người há hốc mồm. Cuối cùng hai cha con đã gặp nhau và chỉ biết câm lặng nhìn nhau. Khương Bồng Cơ mang ít người vì tình hình Hoàn Châu chưa ổn định, cô không thể mang đi quá nhiều người. Liễu Xa mang ít người vì Sùng Châu giáp với Bắc Cương, mùa đông này Bắc Cương gặp rất nhiều khó khăn, đầu xuân lại càng khó khăn hơn, nếu lấy binh đi quá nhiều e là Bắc Cương sẽ liều mạng tập trung binh lực đánh xuống phía Nam, tuy khả năng rất nhỏ nhưng cũng không thể lơ là. Thế là sau nhiều nguyên nhân này nọ, cha con bọn họ trở thành thành viên đội cổ vũ. Binh lực tuy tinh nhuệ nhưng số lượng quá ít. Đối với chuyện này hai người cũng rất thoáng. Có nổi bật hay không không quan trọng, quan trọng là có đạt được mục đích hay không. Đợt Cần Vương này dù kết quả thế nào chỉ cần không ảnh hưởng tới lợi ích căn bản của cha con bọn họ là được. Vừa mới đến nơi, Khương Đồng Cơ cần nắm được thế lực của liên quân. Sau khi nắm được mới có thể có kế hoạch ứng phó trước. Liễu Xa tới sớm hơn cố, có nhiều tin tức hơn cố. Ông nói: “Lần liên quân Cần Vương này tổng cộng có hai mươi ba đội, trong đó nổi bật nhất là hai anh em Hứa thị, con cháu Quan nội hầu Hứa công. Hai anh em này tuổi trẻ tài cao, mặt nào cũng tốt, chỉ có kinh nghiệm chưa đủ, uy vọng còn phải dựa vào danh tiếng tổ tiên để lại. Chức minh chủ liên quân hai người họ chắc chắn sẽ sống chết tranh đoạt. Minh chủ tuy chỉ là hư danh nhưng lại rất quan trọng với họ” Danh tiếng được nâng cao mới có thể thu hút nhiều nhân tài, thế lực mới có thể phát triển mạnh hơn. Nói minh chủ chỉ là hư danh không bằng nói nó là tấm biển quảng cáo sống có thể tuyên truyền rộng rãi thu hút vô số người xem. “Lan Đình có ý với chức minh chủ này không?” Liễu Xa hỏi con gái. Khương Hồng Cơ lập tức lắc đầu, cô lưu manh nói: “Con tới chỉ muốn làm ăn, tiện thể ngó xem có thể cướp vài người về được không, con phải làm chuyện lớn, không rảnh chơi đánh trận với đám con nít. Chọn minh chủ à? Ngu ngốc! Bọn họ thích chọn ai thì chọn đi, con chỉ cần làm tốt việc của con là được. Minh chủ là ai, con không rảnh quan tâm, dù sao chắc chắn cũng không phải là con.” Chút binh lực như thế có muốn tranh cũng không tranh nổi, thả thoải mái chạy đi xem kịch vui còn hơn. Liễu Xa ngu mặt. Con gái à, con nói thẳng thế mưu sĩ nhà con có biết không? Dương Tư và Phong Chân ngồi hai bên trái phải Khương Đồng Cơ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, hai người như đã rơi vào cảnh giới vô ngã. Chậc một tiếng, Liễu Xa nói: “Nói cũng đúng, chuyện có linh đình gấp mấy thì cũng chẳng liên quan gì tới cha và con trai cưng” Chuyện chọn minh chủ gì đó liên quan quái gì tới cha con họ, bọn họ vẫn là ngồi cắn hạt dưa xem kịch vui là được. Khương Bổng Cơ chớp mắt, thầm liếc qua hai tên mưu sĩ đã offline, cô lập tức nói: “Phụ thân” Liễu Xa nghi ngờ đáp một tiếng: “Gì thế?” Khương Bồng Cơ cười sửa lời Liễu Xa: “Không phải là cha và con trai cưng, mà là cha và con gái cưng” Vừa dứt lời, Liễu Xa kinh ngạc, Dương Tự như tới ngày tận thế, không đành lòng nhìn thêm đưa tay che trán... Phong Chân thì kinh hoàng trợn trừng mắt, há hốc mồm, sau đó ôm ngực ho sù sự không dứt. Đậu xanh, xém tí nữa sặc nước miếng chết rồi. Liễu Xa nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, dùng ánh mắt hỏi thăm con gái nhà mình, sao lại đột nhiên nói như thế. Khương Bồng Cơ nói: “Chuyến liên quân này con thấy là một cơ hội tốt, dù sao cũng không thể giấu mãi được” Liễu Xa không phản đối, ông từng nhắc chuyện khôi phục thân phận nữ nhi với con gái, nhưng Khương Bồng Cơ vẫn không để ý, ông cũng không hối thúc. Con gái hiển nhiên đã có tính toán riêng, Liễu Xa không cần nhúng tay. Bên dưới, Phong Chân tha thiết nhìn Liễu Xa mong chờ câu nói vừa rồi của chủ công nhà mình chỉ là lời nói đùa. Liễu Xa lại nói: “Con thích là được, năm đó cho con đóng giả anh trai con cũng là chuyện bất đắc dĩ, nay con đã trưởng thành, có thể lo cho mình rồi, cha cũng cảm thấy nhẹ lòng. Lan Đình, con tính chọn thời gian nào, cha sẽ chuẩn bị ổn thỏa hết.” Theo lý thì ông còn phải làm lễ cập kê bù cho con gái nữa. Khương Bổng Cơ nói: “Để con xem đã, hôm nay chưa gấp” Con gái đã nói không gấp, Liễu Xa tất nhiên cũng chẳng gấp gáp gì. Nhưng nơi này có hai vị mưu sĩ vẫn như ngồi trên đống lửa, Phong Chân càng không xong, vẻ mặt “Bé không ổn rồi, bé muốn được chị gái xinh đẹp dỗ cơ”. Chủ công nhà mình sao có thể là con gái? Sao có thể là con gái chứ? “Chủ... chủ công.” Miệng lưỡi nhanh nhảu như Phong Chân không ngờ cũng có ngày nói lắp. Ánh mắt anh ta quanh quẩn ở vùng ngực của Khương Đồng Cơ... nhìn đi nhìn lại rõ ràng là phẳng lì mà. Khương Bổng Cơ hiểu ý, thâm thúy liếc anh ta cười nhạo: “Muốn chính tay kiểm tra không?” Tên lưu manh Phong Chân tiếp lời: “Được không?” “Được thì được đó, nhưng ta sợ là huynh còn chưa đụng tới thì người đã nát bét rồi.” Cô cười như không cười liếc nhìn chỗ phía dưới cách bụng ba tấc của Phong Chân. Thần dưới Phong Chân lạnh quéo, nước mắt rơi đầy mặt: “.” Chủ công như thế sao có thể là con gái? >