Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 650
Dũ bảo là nửa đêm tập kích cho Khương Bổng Cơ biết tay nhưng tên thủ lĩnh nhỏ của Hồng Liên Giáo cũng biết kế hoạch này không thể thực hiện được. Đầu tiên, giờ đang lúc tết nhất, bên ngoài thành lại có kình địch nhìn chằm chằm, không ai có tâm trạng ăn Tết. Thứ hai, dân chúng trong thành đã bị Hồng Liên Giáo lừa sạch tiền bạc, bây giờ nghèo đến một cốc cũng không có, tuy không thê thảm đến mức không có gì ăn, nhưng chất lượng đồ ăn cũng không ra làm sao. Tốt nhất đến nơi mà thịt vụn cũng không có, ăn Tết lại càng thêm phiền muộn. Không có tâm trạng, không có khí thế, không có động lực... mà đòi đánh lén quân doanh của người ta? Ha ha... Nói theo kiểu của các khán giả livestream thì là ngay đến Lương Tịnh Như cũng không dám cho các người dùng khí. * Ca sĩ Lương Tịnh Như có một bài hát tên là “Dũng khí”. Cuối cùng, địa điểm mà bên Khương Bồng Cơ cắm trại rất đặc sắc, vừa nhìn là biết kinh nghiệm lão luyện, không thể tìm ra sơ hở để đánh lén. Binh lính tuần tra không chút nào lơi lỏng, cho dù có đang ăn Tết náo nhiệt nhưng vẫn không hề lười biếng, tập kích nửa đêm cũng không khả thi lắm. Cái này không được, cái kia cũng không được, tên thủ lĩnh của Hồng Liên Giáo tức đến mức bất cả bàn tiệc ngon xuống đất. Khương Bồng Cơ dám trì hoãn một ngày, đến hôm sau mới tấn công, đương nhiên là không sợ bọn chúng đánh lén nửa đêm. Nếu như dám đến, cô cũng dám “nhận”. Quấn doanh cấm rượu, dù là ăn Tết cũng không được phép dính một giọt rượu. Khương Bồng Cơ thân làm thống soái đương nhiên phải làm gương, uống nước sôi thay thế là được rồi. Rượu riếc gì đó cô vẫn nên tự tưởng tượng trong đầu là hơn. Khương Bổng Cơ ngồi trong doanh trướng, trên bàn bày mấy đĩa thức ăn, từ màu sắc cho đến hương vị đều giống y hệt độ ăn của binh lính. Từ lúc bắt đầu ăn cơm tất niên, khán giả xem livestream đã đồng loạt gửi lời chúc mừng năm mới cho cô. Từ khi kênh livestream xuất hiện, không ít khán giả theo dõi đều có cảm tình với nó. Lại một năm đồng hành với phương Bồng Cơ, nhiều fan còn tổ chức liên hoan cuối năm. Tuy không nghe thấy nhưng sự nhiệt tình của bọn họ đều thể hiện thông qua những bình luận chi chít trên màn hình, cô có thể cảm nhận được. Nhìn kênh livestream náo nhiệt, lại quay sang nhìn trướng soái lạnh tanh, cô bất giác cảm khái. “Tết năm nay thật là thê lương... Nhớ năm ngoái, lúc này chúng ta còn đang quây quần ngồi ăn thịt nướng với lẩu đấy...” Khương Đồng Cơ ăn lưng lửng dạ, Cơm tập thể mùi vị cũng chỉ thế, đối với những người đã từng ăn đồ ngon thì chắc chắn khó mà nuốt được. Có điều cô cũng không kén chọn, vẫn bình thản ăn hết, bát sạch bóng không còn một hạt cơm: “... Thật không muốn đánh trận vào lúc tết nhất thế này” Dương Tự tán thành một cách sâu sắc. Là một tên ham ăn kén chọn, cắt đồ ngon của gã thì chẳng khác gì bắt một tên nghiện hàn thực tán phải cai nghiện. Lúc cơn nghiện đến, không có hàn thực tán khó chịu đến mức nào? Cứ thử hỏi Phong Chân bị bắt cái hàn thực tán đến mức phát khóc là biết. Bữa cơm tất niên này, Dương Tự và Điển Dần ngồi ở vị trí đầu tiên hai bên trái phải. Khương Lộng Cầm ở lại huyện Hồng Liên trấn giữ, cho nên cô không có mặt trong doanh trướng. Dương Tư cười nói: “Có so sánh mới biết tốt xấu, không bằng chủ công nghĩ đến lũ giặc trong huyện Phong Hồ đi, có khi tâm trạng sẽ tốt lên nhiều đó? Khương Hồng Cơ chống cằm: “Nói xem, liệu bọn chúng có đánh lén chúng ta lúc nửa đêm không?” “Khả năng rất thấp.” Dương Tư bình thản nói: “Dù thế, để đề phòng, vẫn nên tăng cường tuần tra quân doanh và phòng ngự” Đóng quân cũng phải có kiến thức, địa điểm đóng quân có tốt thì quân địch mới không dễ đánh lén. Khương Bồng Cơ không nghiên cứu nhiều về vấn đề này, cũng may có Dương Tư, gã có thể bổ sung thiếu sót này cho cô. Cộng thêm tuần tra để phòng nghiêm ngặt, cho dù Hồng Liên Giáo có muốn đánh lén lúc nửa đêm bọn họ cũng có thể nhanh chóng phản ứng lại. Binh lính trong quân doanh ăn một bữa cơm tất niên ngon lành, đồ ăn ngon có thể làm dịu tâm trạng tiêu cực, phần nào xua đi bầu không khí nặng nề của chiến trận trong lúc tết nhất. Nghĩ đến ngày mai lên chiến trường đánh phá quân địch, ngoại trừ chút phiền muộn và nhớ nhung, bọn họ lại cảm thấy kích động nhiều hơn. Ngày mai đã là ngày đầu tiên của năm mới, nếu như có thể hạ được huyện Phong Hồ thì đúng là một khởi đầu vô cùng tốt đẹp cho năm mới. Bữa cơm tất niên này kéo dài cho đến tận khi trăng lên giữa trời, những binh lính không có nhiệm vụ tuần tra đã sớm đi ngủ dưỡng sức để ngày mai chiến đấu. Binh lính có nhiệm vụ lại tụ tập với nhau đùa vui, đánh quyền tỷ võ giết thời gian, nhưng cũng không quá ầm ĩ nên không làm phiền đến giấc ngủ của người khác. Khương Bổng Cơ ở trong quân doanh vẫn luôn mặc áo giáp, cổ ra ngoài xem tình hình doanh trại, binh lính gặp được cô đều đồng loạt chào hỏi. Hỏi thăm tình hình các nơi xong, Khương Đồng Cơ đi đến phía trước quân doanh, nhìn vào cái bóng to lớn đang phủ phục trên mặt đất, trông như một con quái thú. Cô biết, đó chính là huyện Phong Hổ. Đánh xong huyện Phong Hồ, chiếm được huyện Thu Vũ, Hoàn Châu sẽ hoàn toàn trở thành bản đồ của cô. Con đường tranh bá mới chỉ bước được bước đầu tiên. Cô ngồi xuống xếp bằng tĩnh tâm để xoa dịu tâm trạng phức tạp trong lòng. Vừa tĩnh tâm vừa sắp xếp lại các manh mối trong đầu, rà soát lại một lượt nữa kế hoạch thống nhất thiên hạ. Không bao lâu sau, cô nghe thấy đằng sau có tiếng bước chân, vừa nghe liền biết là ai. “Tĩnh Dung Cô nói với giọng trần thuật. Dương Tư nói: “Vừa nãy nhìn thấy chủ công rời khỏi trướng soái, một mình đi đến đây, có phải là đang nhớ đến người nhà?” Khương Bổng Cơ ngạc nhiên, không hiểu ra làm sao. “Tại sao ta phải nhớ đến người nhà?” Dương Tư nghẹn họng. Gã tưởng rằng Khương Đồng Cơ vẫn còn nhỏ tuổi, năm nay tết nhất lại một thân một mình ở nơi khác, nhìn cảnh tượng náo nhiệt xung quanh không chừng sẽ gợi lên nỗi nhớ nhà trong lòng cậu thiếu niên. Gã đến đây định làm người anh giai tâm lý, nhưng... tại sao kịch bản lại lịch thiên lệch theo thế này? Hiếu ý của Dương Tư, Khương Bồng Cơ dở khóc dở cười. “Ta đã lớn rồi, đâu phải là trẻ con ba tuổi...” Lần này thì đến lượt Dương Tư ngẩn ra. “Vậy thì giờ chủ công đang...” Ánh mắt Khương Đồng Cơ lóe lên vẻ kiên định: “Ta đang tĩnh tâm, xem xét lại kế hoạch. Đợi đến khi chiếm được quận Thừa Đức, nghỉ ngơi chỉnh đốn một thời gian ngắn lại lên đường đi Cần Vương... Đến lúc đó không biết sẽ gặp được bao nhiêu anh tài kiệt xuất... Cho dù là địch hay là bạn, biết mình biết ta trăm trận trăm thắng” Dương Tư ồ lên một tiếng, có hơi ngại ngại. Đúng lúc gã đang định kiếm cớ bỏ đi để tránh làm phiền Khương Đồng Cơ suy nghĩ thì chủ công của gã lại hỏi một câu rất kỳ lạ. “Tĩnh Dung, tối hôm qua ta có một giấc mơ kì lạ, ta mơ thấy một con gà mái đang gáy sáng” Dương Tư cau mày: “Gà mái gáy sáng? Đây chẳng phải là tẫn kê tư thần* - điềm báo họa loạn ư? Nhưng chỉ là một giấc mơ lạ mà thôi, không chứng minh được gì cả” * Gà mái gáy sáng dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa. Gã hơi lo lắng, chẳng lẽ chủ công cho rằng giấc mơ đó là điểm không lành, trận chiến ngày mai có biến? Không thể mê tín như vậy! “Tẫn kể từ thần, người đời thường so sánh với việc phụ nữ soán quyền loạn thế, là điểm xấu...” Khương Đồng Cơ nói, cụp mắt: “Huynh nghĩ thế nào về điều này?” Dương Tư kinh ngạc, sao lại lạc sang chủ đề này rồi? Gã cũng là một người không theo khuôn phép bình thường, tư tưởng khác biệt với văn nhân đương thời, Dương Tư nói: “Tẫn kể từ thần với phụ nữ nắm quyền, theo cái nhìn của ta thì không giống nhau. Gà mái gáy sáng vốn dĩ đã là trái với lẽ tự nhiên, nhưng phụ nữ nắm quyền lại không như thế, từ thời loạn mười sáu nước cho đến tiền triều, trải qua bao nhiêu năm lịch sử, cũng không phải là không có phụ nữ nắm quyền. Nếu như ví điều này với gà mái gáy sáng thì đúng là làm nhục tiền nhân” Tiền triều có một giai đoạn nữ tử làm quan nắm quyền là chuyện bình thường. Nhưng theo thời gian thay đổi, nếp sống càng lúc càng hà khắc, quan điểm hẹp hòi “tẫn kê tư thần” càng lúc càng được nhiều người thừa nhận. Càng có nhiều người cảm thấy, phụ nữ nắm quyền là sai lầm cực kỳ, giống như gà mái gáy sáng. Khương Bồng Cơ cười nói: “Nếu như thế gian này có phụ nữ làm hoàng đế thì sao? Huynh cũng cảm thấy bình thường ư?” Vẻ mặt của Dương Tự quái dị, chủ công nhà gã không chỉ có dã tâm rất lớn, mà lòng tự tin cũng hiếm thấy. Gã cười híp mắt hỏi: “Ý của chủ công là, sau khi xưng đế sẽ truyền ngôi cho con gái?” “Chưa chắc đã không được” Dương Tư cười đùa: “Thiện tại” >
Truyện khác cùng thể loại
12 chương
20 chương
53 chương
11 chương
16 chương
62 chương
142 chương