“Tin tức của mấy người thật lạc hậu, huyện Tượng Dương giờ là thiên đường. Nghe nói mấy thương nhân đến đó buôn bán xong rất muốn chuyển nhà đến đó ở. Bên đó á, chỉnh tề sạch sẽ, mưa xuống cũng sạch bóng, nhà cửa giống như trên thiên cung…” Người này miêu tả lại bằng vốn từ nghèo nàn, những gì anh ta nói đều nghe được từ những thương buôn. Khi quận Phụng Ấp vẫn còn nằm trong tay Thanh Y Quân, thương nhân nào dám đến đó buôn bán, chỉ riêng chuyện này thôi đã nói lên được rất nhiều điều. “… Mấy người nói xem, ngày xưa huyện Tượng Dương như thế nào? Chẳng khá hơn bên này của chúng ta là mấy, thế mà khi vào tay vị huyện lệnh đó, mới qua nửa năm đã thay đổi hoàn toàn. Huyện Thành An, huyện Mậu Lâm, huyện Giác Bình đều đã được vị ấy thu về, nói không chừng ba cái nơi nghèo rớt sẽ trở nên tốt đẹp như Tượng Dương. Mấy người nói xem, cơ hội tốt như thế yêm mà đi nói không chừng phất lên ấy chứ.” Người đó khoa tay múa chân, sau cùng còn than một câu: “Đáng tiếc bà vợ với mẹ yêm không cho, yêm mà đi là ăn vạ.” Mọi người ồn ào bàn tán, rất tò mò về huyện Tượng Dương, nhưng phần lớn mọi người đều không tin. Thư đồng nghe thấy vậy liền thấp giọng hỏi mưu sĩ với vẻ kinh ngạc: “Cái vị Liễu Hi này… chẳng phải chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ thôi sao?” Một huyện lệnh mà xua quân đi đánh ba huyện lân cận? Đừng nói là vì thu phục vùng đất đã mất của Đông Khánh, giải cứu dân chúng đang trong cơn nguy nan, mấy cái câu nâng bi nhau này ai tin? Chỉ là một huyện lệnh nho nhỏ mà có năng lực và binh lực để thu phục cả ba huyện, thậm chí nghe bọn họ nói, người ta còn chiếm luôn ba huyện làm của riêng. “Có dã tâm, cũng rất to gan.” Mưu sĩ nhấp một ngụm trà: “Cũng là một người thú vị.” Mưu sĩ từng nghe tên Liễu Xa, nhưng Liễu Hi thì… thật đúng là chưa nghe bao giờ. “Tiên sinh có muốn đi xem thử không?” Thư đồng hỏi. Mưu sĩ buồn cười nhìn thư đồng, nói: “Trước đấy chẳng phải ngươi bảo muốn đi Địch Dương sao?” Trong lúc hai chủ tớ nói chuyện, lại nghe thấy người nọ hổn hển nói: “… Yêm nói thật đấy, tất cả đều là do mấy thương nhân đến đó buôn bán kể lại đấy. Trước đó có ai dám đến huyện Thành An buôn bán không, bây giờ chẳng phải đi tất đấy còn gì, mà ai đi cũng kiếm bộn… Nghe nói người phụ trách quản lý ở đó tên là Vệ Thích hay Vệ Từ gì đó, anh ta còn là đại mỹ nhân, làm ăn rõ ràng đâu ra đấy…” Thư đồng kinh ngạc trợn tròn mắt: “Tử Hiếu tiên sinh?” “Chưa chắc đâu, có khi là trùng tên hoặc người ta nghe nhầm cũng nên… Tính tình của Tử Hiếu sẽ không nhập cuộc nhanh vậy đâu.” Thế cục thiên hạ bây giờ đang rối loạn, với lối suy nghĩ phức tạp của Vệ Từ, khả năng cao là sẽ chọn cách đứng ngoài quan sát một thời gian, chờ đợi “Chân Long”. Thư đồng bĩu môi nói: “Chẳng phải tên kia nói là đại mỹ nhân sao?” Mưu sĩ bật cười: “Đã dạy ngươi bao nhiêu lần rồi, ngươi không nghe, Tử Hiếu ghét nhất người ta bàn tán về dung mạo của mình.” Thư đồng đưa tay lên xoa xoa cái má bánh bao phúng phính, dáng vẻ cậu ta tầm thường, nên thật không hiểu nổi tâm trạng mong muốn được xấu đi là như thế nào. “Đẹp mà còn không cho người ta nói, thế thì sau này tiểu nhân không nói nữa.” Thư đồng cười hì hì. Một lúc lâu sau, bọn họ lại cẩn thận nghe kỹ những gì người kia kể lại, càng nghe càng cảm thấy vị phụ trách quản lý huyện Thành An kia giống Vệ Từ. Thư Đồng kinh ngạc nói: “Có khi… là Tử Hiếu tiên sinh thật?” Mưu sĩ cũng không dám chắc: “Có khi thế.” Thư đồng hỏi: “Tiên sinh, hay là chúng ta đến huyện Thành An tìm Từ Hiếu tiên sinh đi?” Mưu sĩ rất bất đắc dĩ: “Cái thằng nhóc này, thay đổi như chong chóng ấy. Đã đến gần huyện Địch Dương rồi thì đến xem Hoàng Tung trước đã, dù sao cũng chỉ tốn một ngày mà thôi, coi như đỡ mất công đi đường. Nếu không hài lòng, chúng ta lại đến huyện Thành An tìm Tử Hiếu.” Hai chủ tớ uống trà xong liền đứng dậy lên xe ngựa. Thời tiết bây giờ vẫn lạnh, mọi người còn mặc quần áo dày, sau khi kết thúc vụ xuân sẽ có một đợt rảnh rỗi, hai bên đường vắng bóng người. Nhưng càng đến gần Địch Dương, người lại càng đông đúc, nhìn cũng có vài phần không khí lúc nông nhàn. “Huyện Địch Dương này đúng là yên bình, có vẻ Hoàng Tung cũng có chút bản lĩnh.” Thư đồng điều khiển xe ngựa, bánh xe chậm rãi lăn trên đường. Mưu sĩ tiên sinh hừ một tiếng, không bình luận bất kỳ điều gì. Hai chủ tớ tìm một nơi sạch sẽ, nhận ra hai bên đường có cả quán trà lẫn quán ăn, sắc mặt dân chúng qua đường đều hồng hào, hiển nhiên là cuộc sống rất khấm khá, cậu thư đồng lại càng có thiện cảm với Hoàng Tung. Mưu sĩ vừa nghe thư đồng nhà mình tào lao, nói nơi này không tồi, nơi kia rất tốt, như thể Hoàng Tung rất có bản lĩnh. “Ngươi ồn quá.” Gã bình tĩnh phán. Thư đồng cãi lại: “Nếu như tiểu nhân không nói, tiên sinh chắc chắn sẽ lại bảo xung quanh yên ắng quá.” Nhiệm vụ chủ tớ dìm nhau hằng ngày (1/1), xong. Mệt tim quá, đứa bé cẩn thận ngoan ngoãn trước đây đâu mất rồi? Mưu sĩ tìm một chỗ ngồi trong quán trà, hỏi tiểu nhị vài điều, sau đó gọi một ấm trà bình thường. “Tiên sinh không thấy huyện Địch Dương tốt à?” Thư đồng nghển cổ ra ngoài cửa sổ, từ khi bọn họ vào thành, cảnh vật xung quanh đều rất tốt, thậm chí trên đường còn nhìn thấy trẻ con nô đùa. “Rất tốt.” Chỉ là không đủ tốt. “Vậy tiên sinh muốn ở lại đây không?” “Đợi xem xem cái vị Hoàng Tung đó đã rồi tính sau.” Mưu sĩ nhíu mày, nhớ lại những thông tin về Hoàng Tung. Bởi Hoàng Tung và Phong Giác đã gây phiền phức không nhỏ cho Xương Thọ Vương nên ông ta từng điều tra kỹ lưỡng thân phận bối cảnh của hai người họ. Hoàng Tung là cháu nuôi của Trung Thường thị Hoàng Đàm, con cháu của hoạn quan, xuất thân có tỳ vết… Có điều bản thân mưu sĩ cũng không khá hơn là mấy, đương nhiên sẽ không soi mói về xuất thân… Còn về năng lực thì huyện Địch Dương bây giờ chính là chứng cớ tốt nhất. Chẳng qua gã còn phải xem thật kỹ lòng dạ của người này thế nào. Phải biết rằng, gã từng bày kế cho Xương Thọ Vương hãm hại Hoàng Tung. Hoàng Tung có thù không? Có cảm thấy khó chịu không? Mưu sĩ cũng không muốn bị người ta chơi đểu. “Xem như thế nào ạ?” Thư đồng hỏi. “Gửi một tấm thiệp, cứ bảo là người ở quận Cương Định Kham Châu, Dương Tư cầu kiến.” Thư đồng giật mình nói: “Tiên sinh, chúng ta cứ thế gửi thiệp đến, người ta chưa chắc đã chịu gặp mình đâu.” Dương Tư cười nói: “Nếu như ngay đến người bẫy mình là ai mà Hoàng Tung còn không biết, vậy thì không cần gặp nữa.” Nếu Hoàng Tung điều tra gã thì đương nhiên sẽ biết Dương Tư là ai. Cho dù anh ta nổi trận lôi đình hay gì thì cũng nên gặp một lần. Thư đồng gật đầu, cẩn thận nắn nót viết một tấm thiệp. Tên gác cửa nhìn thấy cậu thư đồng ăn mặc nghèo nàn, quần áo chi chít miếng vá thì khinh thường trong lòng. Tên gác cửa nhận lấy tấm thiệp với vẻ khó chịu, cũng không xem nội dung mà cứ thế mang vào trong phủ. Hắn ta không đặt tấm thiệp lên trên mà nhét tít xuống cuối cùng, phía trên toàn bái thiếp của những người quan trọng. Ba hôm sau, vẫn không có tin tức gì. Dương Tư bảo thư đồng cẩn thận miêu tả tình hình ngày hôm đó, thư đồng tủi thân kể lại. “Mặc quần áo tầm thường toàn miếng vá, người ta sao có thể coi trọng ngươi? E là tấm thiệp này không đến được bàn của người đó đâu… Thôi thôi, không gặp được thì thôi. Thu dọn đồ đạc đi, chúng ta đi tìm Tử Hiếu nào. Tên đó còn nợ tiên sinh nhà ngươi mấy quan tiền đấy, mấy năm rồi không trả, lần này nhất định phải đòi…” Dương Tư cũng không có gì lưu luyến, bảo thư đồng dọn dẹp rồi lên đường. Thư đồng quay sang vạch trần gã: “Đâu phải là Tử Hiếu tiên sinh nợ ngài, rõ ràng là ngài tính lãi đấy chứ, có mỗi một cái bánh bao một xu mà lãi thành mấy quan tiền.” Dương Tư quay qua mắng: “Ngươi không nói cũng chẳng có ai tưởng ngươi câm đâu.” Sau khi hai chủ tớ đi được nửa ngày, Phong Giác bận đến phát điên mới vô ý lật chồng bái thiếp trên bàn của Hoàng Tung ra. “Kham Châu… quận Định Cương… Dương Tư?” >