Kỳ Quan tiên sinh, bọn yêm đã cố hết sức rồi! Chúng tướng sĩ đi theo sau Khương Bồng Cơ nhìn chủ công nhà mình phóng ầm ầm đằng trước, còn bọn họ chỉ đành theo sau ăn đất, trong lòng tuyệt vọng vô cùng. Lúc Kỳ Quan Nhượng bị bắt ở lại huyện Giác Bình đã âm thầm dặn dò không ít binh lính, đừng để cô high quá… Ôi, ngay đến mấy vị tiên sinh còn không thể ngăn được chủ công, thì đám tép riu bọn họ làm sao mà cản được cô? Giết chóc khiến người ta mất đi lý trí, ý chí chiến đấu của những binh lính theo sau dâng cao, chỉ vài trăm người mà có thể đuổi giết được mấy nghìn Thanh Y Quân. Đám Thanh Y Quân chỉ biết cắm đầu chạy lung tung, không hề tổ chức được một hàng phòng ngự hiệu quả nào. Mặc kệ cho lũ đầu lĩnh đe dọa, đám lính của Thanh Y Quân vẫn chạy thục mạng. Khương Bồng Cơ thấy thế liền cười giễu cợt, động tác của cô vẫn liên tiếp không ngừng. Chém giết một hồi, trên đường chỉ còn mấy trăm cái xác, lông của Đại Bạch cũng nhuốm máu đỏ, lúc này Khương Bồng Cơ mới hét to. “Huyện Mậu Lâm đã bị chiếm đóng, các ngươi quay về cũng chỉ có đường chết! Kẻ nào đầu hàng không giết! Kẻ nào có ý phản kháng giết không tha!” Cái gì? Huyện Mậu Lâm đã bị chiếm đóng? Trong hoàn cảnh này, những tên đầu lĩnh của Thanh Y Quân cũng biết đã hết đường cứu vãn, có chạy cũng là chết. Trong đầu bọn chúng còn đang nghĩ xem sau khi trở về sẽ chỉnh đống lại thế lực để sau này báo thù đấy, không ngờ hang ổ của mình cũng đã bị người ta chiếm mất rồi. Bây giờ thì cả địa bàn lẫn vốn liếng đều mất, bọn chúng làm sao làm lại từ đầu được? Trong tình cảnh chán nản thoái chí, không ít Thanh Y Quân đã từ bỏ ý định chạy trốn và phản kháng, nhưng vẫn có một số kẻ chọn cách tiếp tục giằng co. Đúng lúc này, đám Thanh Y Quân chạy xa nhất nghe thấy tiếng kêu giết vang trời, nhìn kỹ lại thì thấy đằng trước cũng có quân địch đang xông đến chém giết. Đằng trước bị chặn đường, đằng sau có truy binh, ánh sáng bạc chói lòa lóe lên một cái, trên trán đã ghim một vệt máu đỏ chói, máu tươi chảy ào ào ra từ vết thương, cả người nhào về phía trước theo quán tính, ngã bịch trên mặt đất. “Giết!” Lý Uân quát một tiếng ngắn gọn, giọng nói trầm khàn tràn đầy sát ý, khiến người ta không tự chủ được mà trở nên hăng hái, lông tơ dựng ngược. Tầm nhìn của khán giả xem livestream khá là xa, bọn họ chỉ thấy đám Thanh Y Quân đằng xa có hành động khác thường, đội hình bỏ chạy càng trở nên hỗn loạn như thể bị thứ gì đó cản đường, zoom to lên mới nhìn thấy. Ôi cha mạ ơi, ngựa trắng thương bạc này chẳng phải là Hán Mỹ sao? [Hôm Nay Vé Tháng Vượt Hai Nghìn]: Ui chu choa... siêu siêu ăn ý nhá, chồng mị đến rồi đây! [Up Phát Bảy Chap Cho Tụi Bay]: Ui ngầu quên sầu, Hán Mỹ chồng ơi, quá đẹp trai, em sắp đẻ rồi anh ơi, Hán Mỹ trên chiến trường kìa, ui ui liếm 32 ngày đêm. [Thích Buôn Chuyện Từ Bé]: Chuẩn chuẩn, Hán Mỹ lúc chiến nhau đúng chuẩn nam thần, đứa nào phản đối tát chết, à mà hình như màn hình bị bẩn, các bác để im em liếm phát... Ớ phặc! Khoan khoan, tao là đàn ông cơ mà, sao tao lại ngồi đây và phê như điếu đổ một thằng đàn ông khác thế này?? Bỏ mẹ, tao cong rồi các mày ơi! [Tôm Uyên Uyên]: Các thím tục thế, có mỗi mình mị là để ý đến Hán Mỹ cưỡi ngựa không cần bàn đạp à? [Con Số Ăn Chay]: Khinh bỉ thím trên, tụi tui mê giai thì tục, chẳng lẽ thím thì không? Đen sì sì kia kìa. [Nhất Diệp Thành Thuyền]: Mem mới ngốc nghếch không hiểu, không cần bàn đạp là sao? [Lăng Phong Thiên Đình]: Nào nào nào – để phịch thủ giải thích cho bé nhé, không có bàn đạp thì lên ngựa phải dùng lực từ eo, suy ra lực eo cực kỳ tốt, mà tốt thì ấy ấy ấy tốt, hiểu chưa? Rõ ràng là cảnh tượng rất nhiệt huyết rất đứng đắn, thế mà đám khán giả giây trước còn đang ngắm tư thái oai hùng của Khương Bồng Cơ, ngoắt một cái đã chạy sang si mê Lý Uân, mê giai thôi không tính, thế mà còn bắt đầu bàn chuyện abc ở đây rồi… Chậc chậc, đúng là cái đám tiểu yêu tinh hay thay đổi! Hiển nhiên là Khương Bồng Cơ và Lý Uân không bàn với nhau từ trước, người đánh trước người đánh sau cũng chỉ là do trùng hợp, số đám Thanh Y Quân quá đen. Cô chỉ dẫn theo tám trăm lính tinh nhuệ, phía Lý Uân cũng không dẫn theo nhiều, hai bên gộp lại cũng chỉ tầm một nghìn rưỡi, nhưng sĩ khí của cả hai đều rừng rực dâng cao, cho dù hành quân đường dài nhưng dưới sự ảnh hưởng của bầu không khí giết chóc trên chiến trường, mọi người đều cảm thấy tràn đầy năng lượng. Sau một đợt chém giết, Lý Uân cuối cùng cũng chú ý đến Khương Bồng Cơ đang truy kích phía sau Thanh Y Quân, anh cực kỳ vui mừng. “Chủ công ở phía trước, chúng ta mau đến tiếp ứng.” Mạnh Hồn và Từ Kha đã ở lại trấn giữ huyện Mậu Lâm để tránh các thế lực khác tập kích, Lý Uân và Khương Lộng Cầm dẫn mấy trăm người chuẩn bị đánh lén Thanh Y Quân từ phía sau. Chỉ là không ngờ lại trùng hợp như thế, bọn họ đến đúng lúc gặp phải đám Thanh Y Quân đang chạy lung tung. Khương Lộng Cầm khàn giọng hô: “Chúng tướng sĩ theo ta xuất kích, phối hợp cùng chủ công!” Khương Lộng Cầm là học trò của Khương Bồng Cơ và Mạnh Hồn, xuống ngựa thì dùng vũ khí ngắn, mà lên ngựa thì lại thích sử dụng trường mâu. Do hạn chế về mặt sức lực nên cô đi theo hướng linh hoạt nhẹ nhàng, thế nên có yêu cầu cực cao về độ chính xác. Phải một chiêu mất mạng thì tỷ lệ sống trên chiến trường của cô mới càng cao. Lý Uân và Khương Lộng Cầm đã tác chiến với nhau vài lần nên cũng có sự ăn ý, hai người phối hợp tác chiến thì lực sát thương lại càng cao. Con ngựa của anh phi nhanh, khom người tránh đi một mũi tên bắn lén, anh nói: “Xem ra huyện Tượng Dương và Mậu Lâm đều an toàn.” Khương Lộng Cầm ừ một tiếng, không nói gì khác. Lý Uân cũng không để ý đến sự lạnh nhạt của cô, trên chiến trường không thích hợp để trao đổi nhiều. Giờ phút này, anh lại càng cảm thấy mấy vị tiên sinh thật bản lĩnh, đúng là chưa bao giờ chịu thiệt. Huyện Mậu Lâm gần như đã dốc toàn bộ lực lượng nhưng vẫn không thể làm gì được Tượng Dương mà ngược lại còn bị đánh cho sấp mặt, bị chủ công nhà mình đuổi theo. Lý Uân sầm mặt, không còn vẻ đáng yêu ngày thường nữa, cây thương bạc trong tay anh giết người vừa nhanh vừa chuẩn. Theo sau anh có mấy trăm binh lính, cả nam lẫn nữ. Tuy tố chất tổng thể của nữ binh không bằng nam binh, nhưng mỗi bên đều có ưu thế riêng của mình. Những nữ binh đi theo lần này đều là những người xuất sắc, thể lực, sức chịu đựng và ý chí chiến đấu cực kỳ kiên cường. Hành quân nhanh cũng không thấy bọn họ oán thán hay làm trò, điều này khiến người ta bất giác coi nhẹ giới tính của các cô ấy. Đừng nói là người cầm binh như Lý Uân, cho dù là những binh lính nam khác, thậm chí chính bản thân các nữ binh dần dần cũng xem nhẹ điều này. “Giết!” Khi một đàn sói đói được thả vào giữa đám cừu đang hoảng sợ, cảnh tượng đó sẽ như thế nào? Đám Thanh Y Quân nhìn thấy không còn đường để trốn, chỉ đành cố mà nghênh chiến, nhưng bọn chúng đâu phải là đối thủ của các binh sĩ khí thế sục sôi? Nhìn đám Thanh Y Quân tan tác, Khương Bồng Cơ hét to: “Đầu hàng không giết, không hàng giết không tha!” Khi phát hiện Lý Uân dẫn quân đến, Khương Bồng Cơ biết ngay mình đã chiếm được toàn bộ quận Phụng Ấp rồi. Nhưng ngoại trừ huyện Tượng Dương ra, ba huyện còn lại đều bị Thanh Y Quân tàn phá, dân chúng ly tán tha hương. Điều này cũng có nghĩa khi Khương Bồng Cơ xây dựng lại ba huyện này sẽ không có người làm việc, thay vì giết hết đám Thanh Y Quân trước mặt, không bằng cho chúng sống để lao động khổ sai, tốt xấu gì cũng là sức lao động. Vì muốn sống, đám Thanh Y Quân ào ào vứt vũ khí đầu hàng, kẻ nào không chịu đầu hàng liền bị giết ngay tại chỗ. >