Sau khi ông lão quỳ xuống, hơn trăm người dân đằng sau ông cũng quỳ xuống đất cầu xin. Người bọn họ gầy gò vàng vọt với da bọc xương, dường như chỉ cần nói thêm hai ba chữ nữa sẽ ngất xỉu tại chỗ. Đám khán giả xem livestream thương xót vô cùng, điên cuồng gõ bình luận yêu cầu Khương Bồng Cơ ngưng mọi hành vi diễn sâu, giục cô nhanh chóng tiếp nhận những người dân này. [Một Trăm Vé Tháng]: Streamer, bọn họ thật đáng thương, trước đây cô cũng từng nói dân chúng thời loạn chỉ như bèo dạt mây trôi mà. Bọn họ đã cầu xin như thế thì cô hãy nhận lấy họ đi, dù sao chuyện này cũng nằm trong kế hoạch của cô mà, để họ quỳ mãi như thế cũng không tốt. [Up Thêm Một Chương]: Chậc, thế nên tui mới nói Streamer lòng dạ nham hiểm, rõ ràng là cô ngấp nghé huyện Giác Bình, âm thầm cài người dụ dân chúng giết chết Thanh Y Quân đang trấn thủ ở đó, lại còn khiến họ quỳ xuống cầu xin cô nhận lấy huyện Giác Bình... Chậc chậc, công bằng ở đâu, lẽ phải ở đâu, sao chuyện gì tốt cũng rơi xuống đầu cô vậy? [Một Tháng Năm Đến Bảy Tháng Năm]: Cảnh này làm tôi nhớ tới bộ phim truyền hình trước đây từng chiếu, cũng có nạn dân tới cầu xin nhân vật chính như thế này, lúc đó cảm thấy tếu vật vã, diễn viên quần chúng nhìn chẳng giống nạn dân, diễn thì dở ẹc, diễn cảnh cầu xin cũng chẳng ra cái thể loại gì, chỉ thấy như đang xem trò hề của nhân vật chính khiến người ta cảm thấy xấu hổ. Còn cảnh này, nói thật tôi đang cần bình tâm yên tĩnh mới có thể gặm tiếp. [Bảy Ngày Gấp Đôi]: Tụi bay chỉ giỏi suy diễn, Streamer nhìn giống mấy thằng ảo tưởng sức mạnh thích ra vẻ sao? Sự thật chứng minh Khương Bồng Cơ không như thế, ít nhất cô sẽ không để dân chúng phải quỳ đập đầu van xin thảm thiết. “Các người đứng dậy hết đi, có oan khuất gì cứ việc nói, chuyện Liễu Hi ta có thể giúp nhất định sẽ không chối từ.” Khương Bồng Cơ nhảy xuống ngựa, đỡ mấy người đang quỳ đứng dậy: “Nửa đêm sương lạnh khiến mặt đất ẩm ướt, mọi người đứng lên rồi nói chuyện.” Ông lão đứng đầu rất biết ý, không quỳ dưới đất lải nhải mấy câu kiểu như “Nếu ngài không chịu nghe chúng tôi nói hết thì chúng tôi nhất định sẽ không đứng dậy”, đây không phải là khẩn cầu, đây là uy hiếp, thế nên lúc Khương Bồng Cơ tới đỡ thì ông đã thuận thế đứng dậy. Ông lão này rất có tiếng nói ở huyện Giác Bình, người dân khác thấy ông đứng dậy cũng lần lượt đỡ nhau bò dậy. Ông lão lại chắp tay nói: “Liễu Huyện lệnh mang binh mã chuẩn bị đi đâu thế này?” Khương Bồng Cơ đáp: “Nghe nói ba huyện Thành An, Giác Bình và Mậu Lâm có Thanh Y Quân nhiễu loạn khiến dân chúng không thể an cư nên ta tới đây dọn dẹp chúng. Thanh Y Quân ở huyện Thành An đã bị diệt trừ, vốn đang ổn định lại tình hình trong thành thì không lâu sau lại nghe tin Thanh Y Quân ở Giác Bình dẫn quân đội chủ lực ra khỏi thành, không biết mục đích là gì, thế nên ta mới mang binh mã tới nghe ngóng tình hình.” Ông lão mừng tới rưng rưng nước mắt, kích động nói: “Ôi thật may quá, Liễu Huyện lệnh có điều không biết, bọn khốn nạn Thanh Y Quân này đúng là đã rời khỏi Giác Bình, chỉ để lại hơn nghìn binh mã thủ thành. Già đây nghe tin Liễu Huyện lệnh tấm lòng nhân đức bèn mang các vị hương thân nổi dậy lật đổ bọn cướp Thanh Y Quân gian ác còn sót trong thành, đồng thời chạy tới huyện Thành An tìm Liễu Huyện lệnh. Những tên gian ác này nếu biết chuyện e là sẽ không tha cho dân chúng cả thành.” Khương Bồng Cơ dường như đã hiểu hết sự tình. “Chẳng lẽ ông vì chuyện này nên tới tìm ta?” Khương Bồng Cơ hỏi. Ông lão đưa tay quệt đi những giọt lệ bên khóe mắt: “Đúng là như vậy... Chỉ mong Liễu Huyện lệnh nhân nghĩa bảo vệ dân chúng vô tội ở huyện Giác Bình, để bọn họ thoát khỏi bàn tay ác độc của lũ Thanh Y Quân khốn nạn. Nếu huyện lệnh đồng ý, già chết cũng không tiếc.” Khương Bồng Cơ hơi do dự, tim ông lão như muốn bay ra ngoài, không lâu sau ánh mắt cô trở nên kiên quyết. “Các vị đồng bào đã tin tưởng giao trọng trách như thế thì Hi sao có thể phụ lòng.” Khương Bồng Cơ nói. Ông lão nghe xong lập tức thở phào một hơi, khuôn mặt trắng bệch hiện lên vẻ đỏ ửng kích động. Cuộc đời như một bộ phim, ăn nhau ở diễn xuất. Đứng nhìn màn trình diễn tuyệt vời của chủ công nhà mình, dù là Kỳ Quan Nhượng nổi danh mặt dày cũng phải thầm xấu hổ ngại ngùng. Có một chủ công mặt dày hơn cả tường thành như thế, anh ta đã yên tâm rồi. Thực ra không phải ông lão không nghi ngờ thân phận của Khương Bồng Cơ, nhưng nhìn khí chất cao quý, khuôn mặt chính trực anh tuấn của cô, lại thêm ông tinh mắt nhìn ra binh mã đằng sau cô vô cùng mạnh mẽ với trang phục sạch sẽ chỉnh tề, chỗ hiểm đều được trang bị giáp, vũ khí lại vô cùng có đầu tư, trận hình như vậy khiến ông gần như tin tưởng hoàn toàn. Ông lại nói chuyện thăm dò thái độ của Khương Bồng Cơ với huyện Giác Bình, thấy cô thật lòng thương xót cho sự khổ cực của dân chúng, nghiêm túc thảo luận về các phương án cứu tế nạn dân khiến ông không săm soi được một lỗi nhỏ nào. Con cháu thế gia đứng đầu cũng chỉ như cô là cùng. Càng nói chuyện ông lại càng vui mừng. Ông lão là thành phần trí thức hiếm có trong huyện Giác Bình, ông rất thích dạy học. Một số con nít gia cảnh nghèo khó khi tới chỗ ông xin học đều được ông tốt bụng giảm hoặc miễn học phí. Ông tin tưởng Khương Bồng Cơ chính là vị Liễu Huyện lệnh tuổi trẻ yêu dân như con thường làm nên kỳ tích trong lời đồn, những dân chúng khác cũng rất tin tưởng cô. Sau khi đoàn người vào thành, nhìn cánh cổng thành rộng mở chào đón họ, Kỳ Quan Nhường chỉ biết phe phẩy cây quạt lông vũ. Chủ công quá siêu đẳng làm anh ta cảm thấy mấy thằng mưu sĩ như anh ta sắp thất nghiệp tới nơi. Bọn họ được cung nghênh đi thẳng tới phủ huyện lệnh huyện Giác Bình. Nơi này đã bị dân chúng chiếm lĩnh, tất cả Thanh Y Quân đều bị bắt và giết. Khương Bồng Cơ thản nhiên ngồi ở ghế chủ tọa. Bình Thiên Tướng quân huyện Giác Bình có lẽ nằm mơ cũng không ngờ được gã vừa rời khỏi thì hang ổ đã đổi chủ. Bên ngoài những tia nắng ban mai bắt đầu chiếu rọi. Tính tới lúc này, trong bốn huyện của Quận Phụng Ấp thì cô đã nắm ba huyện trong tay. Huyện Mậu Lâm bên kia đoán chừng cũng sắp tới tay rồi. Đám Lý Uân và Từ Kha đã không phụ lòng Khương Bồng Cơ, họ nhân lúc ban đêm bất ngờ tập kích, công phá cửa thành huyện Mậu Lâm. Tuyến phòng thủ của huyện Mậu Lâm còn yếu hơn huyện Giác Bình rất nhiều, thủ vệ trên tường thành chỉ có le que vài ba mống. Lý Uân ở dưới thành giương cung nhắm bắn vài phát đã xử lý sạch sẽ thủ vệ trên tường thành. Có khởi đầu tốt đẹp như vậy, sĩ khí được nâng cao vô cùng. Ngược lại, phía huyện Mậu Lâm hầu như không có khả năng phản công, phòng ngự lại càng yếu ớt. Cuộc chiến thế như chẻ tre. Dùng thang dây trèo lên tường thành, Lý Uân dẫn đầu xông lên trước, cây thương bạc quơ tới đâu kẻ địch ngã rạp tới đó. Từ Kha rất biết cách giảm sĩ khí của quân địch, hay có thể nói ở cùng Khương Bồng Cơ lâu ngày khiến cậu nhiễm luôn tính lầy lội của cô. Cậu lệnh cho binh lính vừa tấn công vừa thét to “vận số Thanh Y Quân đã tận, chỉ còn đường tan tác chạy trốn”. Trong lúc đó viện binh đang lục tục đuổi tới, nhưng đối mặt với thứ máy móc công thành khủng bố khiến Thanh Y Quân hễ xông lên là lại chết sạch, bonus thêm tiếng hô khủng bố tinh thần khiến sĩ khí Thanh Y Quân tuột đáy, chúng đã không còn ý chí chiến đấu nữa. Thanh Y Quân chẳng qua chỉ là một đám ô hợp, mất đi người đứng đầu sĩ khí liền tuột thê thảm. Quân số trong huyện Mậu Lâm ít tới đáng thương, sức chiến đấu lại càng yếu ớt, chỉ nửa ngày sau bọn họ đã chiếm được huyện Mậu Lâm. So với nguy hiểm mà huyện Tượng Dương đang phải đối mặt, trận tập kích công thành này chỉ có thể xem là một trò chơi nhỏ. Không biết Phong Cẩn khi biết tin có tức tới nổ phổi không. >