Khi Bình Thiên Tướng quân dẫn quân rời khỏi huyện Giác Bình âm mưu tập kích huyện Tượng Dương, Khương Bồng Cơ cũng đang dẫn một nghìn năm trăm lính tinh nhuệ tránh tuyến đường hành quân kia mà âm thầm áp sát hang ổ của bọn chúng, cô còn mang theo không ít vũ khí công thành. Nhìn Khương Bồng Cơ đang xoa tay hằm hè tính làm một trận, Kỳ Quan Nhượng chỉ có thể cười khổ nói: “Chủ công, Nhượng không muốn về bị Tử Hiếu và Hiếu Dư lải nhải trách móc đâu… Nếu như ngài bị thương thì làm sao mà ăn nói được với bọn họ…” Hay nói cách khác, nếu như Khương Bồng Cơ có bản lĩnh đảm bảo mình không bị thương thì cứ thoải mái mà quẩy. Khương Bồng Cơ nghe vậy thì bật cười, cô nói: “Câu này của huynh đúng là thú vị, cứ làm như ta đang chuẩn bị làm chuyện xấu xa gì đó vậy.” Kỳ Quan Nhượng nhướng mày, liếc mắt hỏi ngược lại Khương Bồng Cơ, thế này mà còn không phải đang làm chuyện xấu xa? Nếu dẫn theo Từ Kha hay Vệ Từ thì chắc chắn cô sẽ bị khuyên can, nhưng dẫn Kỳ Quan Nhượng theo thì khác. “Được được được, cứ coi như ta đang làm chuyện xấu xa đi vậy.” Khương Bồng Cơ nín cười, đè thấp giọng nói với Kỳ Quan Nhượng: “Mà theo như huynh nói thì ta đang đi trước làm chuyện xấu xa, thế chẳng lẽ huynh là thằng hầu theo sau canh chừng giùm ta đó hả?” Trong lúc nói chuyện, trong tầm mắt đã xuất hiện một cái bóng đen. Huyện Giác Bình xuất hiện ở đường chân trời như thể một con thú hoang đang ngủ say, khiến người ta bất giác cảm thấy căng thẳng. Binh lính đều là những tay lão luyện có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, bọn họ cực quen thuộc với việc làm thế nào để tiếp cận mục tiêu trong im lặng. Ước chừng nửa canh giờ sau, cuối cùng bọn họ cũng tiếp cận được với huyện Giác Bình, lính canh giữ trên tường thành rất ít, tên nào cũng đang ngáp ngủ. Kỳ Quan Nhượng là văn nhân mà lúc này cũng bất chấp mặt đất bẩn, học theo mọi người trốn trong bóng tối. Anh ta quan sát một lúc lâu, phát hiện ra trên tường thành ít người đến mức đáng thương, rõ ràng là không hề canh giữ nghiêm ngặt. Khương Bồng Cơ phủ phục trong bụi cỏ, thị lực của cô hơn xa người thường, cô hỏi Kỳ Quan Nhượng: “Huynh nói xem, trên đó có bẫy hay không?” Kỳ Quan Nhượng âm thầm lườm cô một cái, nếu như anh ta bảo có bẫy thì chủ công nhà mình sẽ ngoan ngoãn ở lại hậu phương chắc? “Chắc chắn là không, thủ lĩnh của Thanh Y Quân dẫn theo ít nhất năm nghìn quân ra khỏi thành, theo như tin tức có được thì quân số trong huyện Giác Bình không quá bảy nghìn người. Hay nói cách khác, số lượng binh sĩ ở trong thành không quá hai nghìn người. Tí tẹo người này còn không đủ để cắn một miếng.” Kỳ Quan Nhượng cân nhắc rồi nói, vẻ mặt của Khương Bồng Cơ vẫn chẳng chút biến đổi. “Tên thủ lĩnh Thanh Y Quân trong huyện Giác Bình thật đúng là một kẻ vô tư, chẳng có tí bản lĩnh nào mà cũng dám dẫn nhiều người đi như thế, không sợ cái ổ của mình bị người khác xốc ngược lên à?” Khương Bồng Cơ chép miệng, châm chọc nói: “Văn Chứng, huynh nói xem có phải không?” Kỳ Quan Nhượng tỏ vẻ anh ta không thể trả lời được. Nếu nói về vô tư thì có ai vô tư hơn cái vị chủ công bên cạnh mình được? Nếu không phải có đám Từ Kha ngăn cản chắc cô chẳng thèm giữ một mống quân nào ở lại trông nhà mà lôi hết đi rồi. Nghĩ đến Phong Cẩn ở lại trấn giữ Tượng Dương với bốn nghìn người, Kỳ Quan Nhượng thở dài một tiếng, cảm thấy đồng tình vô hạn với người anh em chí cốt này. Lúc chủ công nhà mình vừa mới làm chủ Tượng Dương, Kỳ Quan Nhượng cũng từng trấn giữ huyện, khi đó không có nhiều vũ khí thủ thành như bây giờ, tất cả đều dựa vào chiến thuật và mưu kế hiểm ác, cùng với các binh sĩ dũng mãnh không sợ chết liều mình xông lên, thế mới đẩy lùi được Thanh Y Quân. Đương nhiên, nếu như toán Thanh Y Quân lúc đó mà có đủ lương thực thì chắc huyện Tượng Dương đã không giữ được rồi. Thế cho nên, là một người từng trải, Kỳ Quan Nhượng hoàn toàn có thể hiểu được cảm giác thốn đến mức muốn gào lên chửi đổng, thật đúng là “sướng” lắm lắm. Cùng quan điểm với Kỳ Quan Nhượng còn có mười mấy nghìn khán giả nữa. [Tâm Thái Bùng Nổ]: Streamer rác rưởi, chó chê mèo lắm lông à? Lúc nói người khác vô tư sao không tự kiểm điểm bản thân mình đi. [Hôm Nay Không Biết]: Streamer thế này là điển hình của việc chỉ cho quan phóng hỏa không cho dân chúng đốt đèn mà, thiệt ngang ngược. [Liệu Được Mấy Chương]: Mấy bác lầu trên, các bác cũng biết nhân vật chính đi tìm chết và cái lũ vật hy sinh đi tìm chết kết quả khác nhau thế nào mà. Rất hiển nhiên, Khương Bồng Cơ là nhân vật chính, người ta không chỉ có hào quang nhân vật chính ngời ngời, mà người ta còn có thực lực. Cô đi tìm chết thì người chết là người khác. Vật hi sinh đi tìm chết, đứa chết là vật hi sinh. Hiển nhiên Bình Thiên Tướng quân là vật hi sinh, trong đầu gã đang mơ xốc ổ nhà người ta lên, nhưng hồn nhiên quên mất cái ổ nhà mình đang trống không. “Chủ công nói phải.” Kỳ Quan Nhượng quăng luôn khí tiết sang một bên, chọn cách phụ họa Khương Ma Vương. “Ta có một ý tưởng mới mẻ, không biết có thể thử không.” Khương Bồng Cơ núp trong bụi cỏ mở cuộc họp với mưu sĩ nhà mình, binh lính im lặng chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo. Kỳ Quan Nhượng nghe thấy câu đó, tim đập hụt mất một nhịp, chỉ sợ chủ công nhà mình lại bày thêm trò gì. Nếu như cô xảy ra chuyện gì thì sau khi quay về anh ta sẽ bị Từ Kha và Vệ Từ tế thật đấy. Từ Kha còn dễ nói, cậu ta có hơi thật thà, nhưng Vệ Từ nhìn thì ốm yếu mà lòng dạ đen tối, Kỳ Quan Nhượng thật sự không muốn đắc tội với anh. “Ý tưởng gì?” Kỳ Quan Nhượng hỏi. Khương Bồng Cơ ngoắc tay, nói với anh ta: “Đưa tai lại đây, nghe cho kỹ này.” Sau khi nghe xong, Kỳ Quan Nhượng cảm giác như mình vừa mở ra cánh cửa của thế giới mới, hóa ra công thành còn có thể chơi kiểu này nữa. Rốt cuộc lòng dạ chủ công nhà mình “bẩn” đến nhường nào cơ chứ? Sông mẹ của Đông Khánh có khi cũng chả rửa được sạch ấy? Ở một nơi khác, đám Lý Uân và Từ Kha dẫn hơn hai nghìn binh lính còn lại hỏa tốc đến huyện Mậu Lâm. Cả quãng đường vội vã hành quân, không ai dám cười đùa ầm ĩ. Đại đa số binh lính đều đã luyện tập hành quân cõng vật nặng cự ly ngắn, ngoại trừ văn nhân như Từ Kha có hơi quá sức thì những người khác vẫn ổn. Điều khiến người ta kinh ngạc là, mấy trăm nữ binh những tưởng sẽ không theo kịp lại bám sát theo sau, có điều gương mặt của bọn họ có hơi tái. So ra thì cả đoàn quân chỉ có mình Từ Kha cưỡi ngựa mà vẫn thở hổn hển là vô dụng nhất. Bởi vì cố ý đi đường vòng tránh toán Thanh Y Quân của huyện Mậu Lâm, toàn bộ hai nghìn binh lính nghỉ ngơi qua loa trong một khe núi, đợi sau khi đám Thanh Y Quân đi hết sẽ tấn công huyện Mậu Lâm bằng tốc độ nhanh nhất. Từ Kha hơi khó chịu rung chân, mặt mũi trắng bệch. Anh chàng ngay thẳng Lý Uân thấy động tác kỳ lạ của Từ Kha liền lên tiếng hỏi: “Đùi trong bị cọ xước rồi sao? Lúc đi đường sẽ hơi đau đấy, nhưng bôi thuốc là ổn thôi. Ta có thuốc này, tiên sinh có cần không?” Vẻ mặt Từ Kha đen sì, cậu phát hiện ra mọi người xung quanh đang đưa mắt nhìn với vẻ nghi ngờ, liền ngượng ngùng từ chối khéo: “Không cần, ta không sao.” Lý Uân vừa điều chỉnh lại nhịp thở vừa quan tâm đến Từ Kha: “Sắc mặt của tiên sinh không được tốt lắm.” Khóe miệng Từ Kha giật một cái, câm nín không nói lên lời. Đối mặt với anh chàng ngay thẳng thế này, vẻ mặt của người bình thường có thể ổn được à? “Ta chỉ lo lắng bên chủ công, không biết có biến cố gì không…” Từ Kha tùy tiện tìm một cái cớ. Vì tùy hứng nên Khương Bồng Cơ chỉ mang theo một nghìn lính tinh nhuệ và một số ít vũ khí công thành, Từ Kha không lo lắng sao được. Nhưng nghĩ đến cảnh chủ công dẫn quân chiếm lĩnh huyện Tượng Dương, cậu ta lại cảm thấy mình đang lo bò trắng răng. Sự thật chứng minh, đầu óc của chủ công nhà mình người bình thường không thể hiểu được. Cho dù có là đi đánh trận thì tác phong của cô cũng khác hẳn với người bình thường. >