“Thật là, để đám đàn bà yếu ớt lẻo khẻo lên đây thủ thành, não của cấp trên có vấn đề à?” Cửa thành Nam, binh lính thủ thành ngáp dài, khóe mắt chảy ra vài giọt nước mắt sinh lý, lười biếng than vãn. Người đồng đội đi tuần cùng hắn ta đè thấp giọng nói: “Đừng có nói lung tung, mấy cô nàng này không dây vào được đâu.” “Sao?” Tên lính lười biếng chớp chớp mắt, khinh thường nói: “Ông đây trước kia làm thổ phỉ, tuy bây giờ đã hoàn lương rồi nhưng cũng không phải là chưa bao giờ được nếm thử mùi vị đàn bà. Đám đàn bà gặp chuyện gì cũng chỉ biết hét ầm lên, yếu nhớt như lũ mèo hen…” Tên lính này trước đây là thổ phỉ chuyên đi cướp bóc, bản tính cũng không xấu xa đến thế, chẳng qua chỉ do cuộc sống dồn vào đường cùng nên mới đi theo đám thanh niên trong thôn vào rừng làm cướp, không thì không sống nổi, trong quân có rất nhiều tên thổ phỉ được chiêu hàng như hắn ta. Bây giờ làm người tốt không phạm tội nữa nhưng không đồng nghĩa với đã xóa sạch những chuyện trước kia, cũng không thể coi như nó chưa từng xảy ra. Đồng đội hắn ta cúi đầu nghĩ ngợi rồi nói: “Những cô gái khác thì vậy chứ mấy cô nàng này thì… tốt nhất là đừng nói thế…” Thấy dáng vẻ dè dặt của đồng đội mình, tên lính kinh ngạc, tò mò truy hỏi: “Mấy cô nàng này thì có gì đặc biệt chứ?” Người đồng đội của gã nghĩ ngợi, đáp: “Tóm lại là không giống với những cô gái chỉ biết khóc lóc cản đường người khác. Trường thương trong tay người ta không phải chỉ cầm cho đẹp thôi đâu, dùng để giết người cả đấy, bọn họ đều biết võ hết. Đáng tiếc nghe nói cấp trên có lệnh những nữ binh này tròn hai mươi tư tuổi mới được giải ngũ lấy chồng sinh con, bằng không thì cũng bảo mẹ yêm xin cưới một cô về…” Tên lính nọ câm nín: “Cái thằng đầu đỗ này quái thật đấy, cô nương hiền lành dịu dàng thì không thích mà lại thích sư tử hà đông? Đúng là còn non lắm, vẫn chưa biết mùi đàn bà mà. Đợi chú mày lớn tí nữa, mở mang đầu óc rồi, lúc đó mới biết cái gì mới là đàn bà thực sự.” Người đồng đội bị hắn ta chế giễu đến mức mặt mũi đỏ bừng, sao cậu ta không hiểu hàm ý trong câu nói của tên lính nọ chứ? Có điều, cậu ta vẫn rất thật thà lắc đầu, lí nhí nói, giọng điệu có vẻ ngượng nghịu: “Yêm cảm thấy sư tử hà đông rất tốt mà, dữ tí thôi. Nhưng thời thế bây giờ đã khác rồi mà. Nghe mấy vị đại ca nói, đám súc sinh ăn thịt người Bắc Cương đang nhăm nhe Đông Khánh đấy. Huynh nói xem, nếu như vợ mình gặp phải đám súc sinh đó mà chỉ biết khóc lóc, chẳng phải cuối cùng sẽ bị đè trên đất cho chúng nó thay phiên cưỡi lên? Bị chúng nó cưỡng gian còn tốt, chí ít vẫn còn cái mạng, bị chúng nó ăn thịt thì làm thế nào?” Tên lính nọ sững ra, hình như chưa bao giờ nghĩ đến điều này. Trong lúc đang nói chuyện, có một đội nữ binh gồm hai người đi tuần theo hướng ngược lại đến gần. “Có gì khác thường không?” Phía đối diện hỏi. Binh lính trả lời: “Tất cả bình thường.” Hai bên trao đổi xong tiếp tục đi tuần. Thấy hai nữ binh đó đi rồi, tên lính lầm bầm: “Cũng ra hình ra dáng lắm.” Đúng lúc này, tình hình chiến đấu ở cửa Tây và cửa Bắc đã bước vào giai đoạn ác liệt. Đá vụn đã dùng hết, từng viên gạch xanh nện vào mặt Thanh Y Quân. Đợi đến khi số gạch xanh còn dư lại cũng đã hết sạch, dưới chân thành đã là núi thây biển máu. Hai bên chém giết đỏ cả mắt, càng ngày càng có nhiều Thanh Y Quân leo lên tường thành, cũng càng có nhiều Thanh Y Quân mãi mãi ngủ dưới chân thành. Binh lính trên thành đã dùng máu thịt của mình để bảo vệ lãnh địa, hai bên tranh giành từng tấc đất, tiếng hô giết thấu tận mây xanh. Đêm nay xác định là một đêm đẫm mãu, không ai có thể ngủ yên. Nhưng có một điều may mắn là, đại bộ phận quân chủ lực của Thanh Y Quân đều đã tiêu hao trong những đợt đánh ác liệt trước, những tên Thanh Y Quân có thể leo lên được tường thành chỉ khoảng sáu mươi, bảy mươi tên, dưới sự chỉ huy có trật tự của Phong Cẩn, bọn họ sử dụng tất cả vũ khí có thể để giữ vững phòng thủ. Khi tiến khi lùi, lợi dụng ưu thế địa hình của tường thành, dần dần tiêu hao binh lực của Thanh Y Quân… Huyện Tượng Dương căn bản không thiếu vũ khí thủ thành, nhưng cả hai mặt trận đều sử dụng một lúc nên phải chia một nửa cho chiến trường bên kia. Thần kinh của Phong Cẩn vẫn luôn căng lên như dây đàn, cho dù anh đứng phía sau chỉ huy nhưng vẫn có những tên Thanh Y Quân lao đến trước mặt anh. Máu tươi thấm đẫm tay áo rộng, thi thoảng lại có chân cụt, tay cụt hoặc cái đầu của kẻ nào đó lăn đến bên chân anh, trên tường thành không một nơi nào sạch sẽ. Tảng sáng, trên bầu trời xanh nhạt vẫn còn sót lại vài ngôi sao thưa, ánh vàng của bình minh chiếu xuống thế gian phá tan màn đêm. Tiếng hô giết ở cửa thành Bắc và thành Tây đã dần dần bé đi. Thậm chí ngay đến thang mây Bình Thiên Tướng quân cũng không bước lên được đã bị người ta dùng thương đâm chết, trên những bậc thang toàn xác người. Đại đa số đều là quân địch, thi thoảng mới có binh lính của quân mình. Đúng lúc này, cuộc chiến bên cửa Nam mới bắt đầu. Thanh Y Quân của huyện Mậu Lâm ào ào kéo đến, nhưng bọn chúng không tập kích lúc đêm khuya mà chọn tấn công rào rạt vào tảng sáng, quân số bên này nhiều hơn bên cửa Tây hai nghìn người. Vì binh sĩ trên tường thành đã có chuẩn bị từ sớm nên đợt tập kích đầu tiên không tạo thành bất kỳ thương vong nào. La Việt là thủ lĩnh của cấm quân, bản thân hắn ta cũng có bản lĩnh vững vàng, chỉ huy một trận chiến thủ thành mà thôi, hắn ta cũng không đến nỗi luống cuống. Khác với sự sắp xếp kín kẽ của Phong Cẩn, phong cách chỉ huy của La Việt thiên về hướng đối kháng mạnh mẽ. Nếu ví phong cách của Phong Cẩn như một tấm lưới dẻo dai mà kín kẽ thì La Việt lại như một tấm khiên chắc chắn. Phong Cẩn cẩn thận hơn, mà La Việt thì vững chắc hơn. Khương Bồng Cơ mang đi phần lớn quân tinh nhuệ, nhưng chỉ mang tầm năm sáu trăm nữ binh, số lượng nữ binh chiếm một phần tư lượng quân thủ thành. La Việt nghe nói thực lực của doanh trại nữ binh cũng khá nhưng do chưa được tận mắt chứng kiến nên vẫn hơi lo. Nhưng thực tế còn tốt hơn tưởng tượng của La Việt rất nhiều. Vốn tưởng rằng bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy máu, đối mặt với trận chiến lớn thế này rất có thể sẽ hoảng loạn luống cuống hoặc hét toáng lên, nhưng kết quả lại không hề như thế. Hắn ta âm thầm cảm thán Khương Lộng Cầm và chủ công nhà mình thật biết cách huấn luyện người, nữ binh khóc lóc nức nở trong tưởng tượng lại dũng cảm không thua gì đàn ông, dùng nỏ cũng ra hình ra dáng, ngắm bắn cũng chẳng hề kém cỏi. Cũng đúng, đứng trước sống chết, ai còn để ý đến giới tính? Nữ binh phối hợp với nam binh cài tên vào xe nỏ, tấn công vào quân địch đang tiến công, binh lính giơ khiên chắn những đợt mưa tên nối tiếp nhau từ dưới chân tường thành. Nhưng vẫn có những mũi tên bay lạc găm vào da thịt, tuy rằng không phải vết thương chí mạng nhưng cũng không hề nhẹ. Giờ phút này, đương nhiên không ai có thể đưa những người bị thương đi điều trị. Chỉ có thể cắn răng rút tên ra rồi xé áo băng vết thương lại một cách qua loa, sau đó tiếp tục giương nỏ ngăn cản quân địch. Vũ khí thủ thành ở cửa Nam sung túc hơn so với cửa Tây và cửa Bắc, cung nỏ đã ngăn cản quân địch ở ngoài tám trăm mét. Thanh Y Quân thử dùng cách đội khiên trên đầu để tiếp cận tường thành, nhưng lực bắn của xe nỏ còn đáng sợ hơn những gì bọn chúng tưởng tượng. Có điều tuy uy lực của xe nỏ rất lớn nhưng trên tường thành chỉ có hơn ba mươi xe, căn bản không thể ngăn được toàn bộ Thanh Y Quân. Cuối cùng, sau khi vứt lại mấy trăm cái xác, bọn chúng cũng tiếp cận được khu vực “điểm mù” của xe nỏ. “Con mẹ nó chứ… giờ thì biết tại sao lũ súc vật kia không gặm được con rùa đen này rồi, cắn một miếng là gãy răng!” >