Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 498
Bầu trời u ám, những đám mây dày đặc đen kịt đang ùn ùn kéo tới từ khắp nơi, tích tụ lại như muốn chiếm trọn khoảng trời.
Ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời trông như một cái nồi đen đang muốn úp xuống mặt đất, những cơn gió lốc gào thét muốn thổi bay thảm cỏ, mang theo một thứ mùi đặc thù của bùn đất. Vài ngày trước từng có mưa, mặt đất loang lổ phủ đầy cái ẩm ướt của những vũng nước đọng và bùn đất chưa kịp khô cứng.
“Báo! Phía trước phát hiện dấu vết hành quân, nghi là của kẻ địch.”
Mấy tên lính trinh sát lần lượt báo lại, nghe xong, Mạnh Hồn hơi trầm ngâm, Lý Uân đứng bên cạnh lạnh lùng nói: “Chúng ta bị lộ rồi?”
Mạnh Hồn nhíu mày hừ nhẹ: “Chưa chắc, cũng có thể quân địch có ý đồ khác, tiếp tục thăm dò!”
Trinh sát lại được phái ra ngoài, từng tin tức dồn dập truyền về, vẻ mặt Mạnh Hồn và Lý Uân dần dần thả lỏng.
“Theo phán đoán, dấu vết hành quân là từ nửa ngày trước, nhìn tuyến đường thì có lẽ bọn chúng chưa phát hiện ra chúng ta...” Mấy ngày hành quân Mạnh Hồn đều cưỡi trên lưng ngựa không kịp tắm rửa, bộ dạng ông có chút te tua, trên trán hiện lên vài vết nhăn.
Lý Uân thì đỡ hơn Mạnh Hồn, anh dù sao cũng là hotboy mặt mày sáng láng, dù luộm thuộm một tí cũng chỉ khiến người ta có cảm giác phong trần hơn thôi.
Lý Uân giờ đã là phó Hiệu úy quân tiên phong, nên phong thái cũng trở nên lạnh lùng nghiêm khắc hơn.
“Thanh Y Quân không có nơi tiếp tế quân nhu, để duy trì quân đội chỉ có thể đi tới đâu cướp tới đó.” Đôi mắt Lý Uân lấp lóe ý chí chiến đấu mãnh liệt, nếu thật sự đây là số quân nhu tiếp tế mới nhất của Thanh Y Quân thì bọn họ trúng mánh rồi, coi như có khách sộp mở hàng.
Lý Uân liếm môi nói: “Hiện nay còn chưa biết tình hình ở huyện Thành An, nhưng quân nhu luôn là mạch máu của quân đội, nếu chặt đứt tiếp tế tới huyện Thành An của Thanh Y Quân, cho dù chỉ vây thành cũng có thể chiếm được huyện Thành An.”
Quận Phụng Ấp tổng cộng có bốn huyện, lần lượt là huyện Tượng Dương của Khương Bồng Cơ, huyện Thành An Thanh Y Quân đang chiếm lĩnh, huyện Mậu Lâm và huyện Giác Bình. Trong đó huyện Tượng Dương là vùng hoang vu nhất trong bốn huyện, nhưng diện tích lớn nhất, còn huyện Thành An được xem là phồn vinh nhất.
Huyện Thành An có vị trí địa lý đặc biệt, tiến dễ công lùi dễ thủ, đây là trung tâm của quận Phụng Ấp. Vì rất nhiều nguyên nhân, nơi này là miếng thịt béo bở đầu tiên mà Thanh Y Quân ngấp nghé, nay cũng đã trở thành một trong những hang ổ của chúng, ước tính có hơn hai mươi nghìn Thanh Y Quân cố thủ ở đây.
Tuy không biết tình hình cụ thể của Thanh Y Quân, nhưng nếu dựa trên tin báo trinh sát truyền về, sau một mùa đông cắn xé nhau, vật tư của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đã trở nên vô cùng thiếu thốn, nay nếu lại cắt đứt nguồn lương thực tiếp tế của bọn chúng thì có thể tạo điều kiện vô cùng thuận lợi cho quân ta tiến công.
Đứng trước đề nghị này, Mạnh Hồn cũng rất động tâm. Hiện giờ ông là Hiệu úy của quân tiên phong, truy kích hay không đều do ông quyết định.
Quân tiên phong đảm nhiệm nhiệm vụ dò đường cho cả đội quân, không chỉ trinh sát địa hình bên địch, còn phải để ý mọi động tĩnh, làm rối loạn trận hình quân địch, trong điều kiện cho phép còn phải giao chiến với quân tiên phong của kẻ địch, bằng mọi giá lấy được lợi ích lớn nhất.
Hiện giờ đã phát hiện đội tiếp tế của Thanh Y Quân, nếu không nắm bắt lấy thời cơ, để quân nhu vận chuyển tới huyện Thành An thì phiền phức to.
Số quân nhu này cũng không phải là thánh đan thần dược có thể khiến Thanh Y Quân thành siêu nhân, nhưng nó có liên quan tới vấn đề sĩ khí.
Nếu Thanh Y Quân có được số lương thảo tiếp tế này sĩ khí sẽ được nâng cao, khi chủ công nhà mình dẫn binh tấn công dễ rơi vào tình trạng giằng co, bọn chúng mà kéo dài thời gian chờ quân tiếp viện tới thì rất bất lợi với quân ta.
Nếu mất đi số quân nhu này, người ngựa Thanh Y Quân sẽ không còn sức đánh, chỉ cần vây thành vài ngày sĩ khí chúng sẽ tan tác.
Không có sĩ khí, việc công thành sẽ vô cùng dễ dàng.
Mạnh Hồn rất tin tưởng vào vũ khí công thành do chủ công nhà mình chế tạo ra, cũng rất kỳ vọng trận chiến đầu tiên của nó có thể phát huy hiệu quả hơn cả mong đợi. Nhưng khi công thành khó tránh việc hy sinh, có thể giảm bớt thương vong cũng là một chuyện tốt, nghĩ thế ông liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
“Đuổi theo!”
Cùng với lệnh truy kích, ông còn phái lính trinh sát truyền mệnh lệnh này tới đội quân chủ lực.
Dù quân tiên phong có thể quẩy khắp nơi, nhưng cũng không thể làm quá trớn, nếu bị cắt đứt liên lạc với quân chủ lực thì chẳng khác nào con giun bị cắt đôi, hai phần đều ngắn ngủn, nếu giao chiến với quân địch lúc này, hai đầu không thể tiếp ứng nhau thì méo mặt thật chứ không chơi.
Sự thật chứng minh, Mạnh Hồn làm việc cẩn thận đáng tin cậy hơn Khương Bồng Cơ nhiều.
Nếu để Khương Bồng Cơ thống lĩnh quân tiên phong, cảnh tượng đại khái là quẩy bung nóc, quân địch chỗ nào thì cây đao của cô quẩy chỗ đó, thấy tên nào giết tên đó, một mống cũng không tha... Còn quân chủ lực nơi đâu thì liên quan quái gì tới bà.
Kẻ địch tới bà gánh cả team!
Thế nên Vệ Từ luôn khó hiểu, cái con người quẩy không thấy mặt trời này sao có thể trở thành bá chủ cả thiên hạ?
Mãi tới khi chủ cũ của anh bị người này chém đầu, anh đầu quân dưới trướng Khương Bồng Cơ mới biết điều ảo diệu trong đó.
Quân tiên phong là chó điên, quân chủ lực và hậu cần cũng là một lũ hiếu chiến, nếu đánh lén không chừng còn rơi vào cạm bẫy của người ta.
Sau này cô bắt được vài tên mưu sĩ làm bảo mẫu thì tình hình mới khá hơn.
Thế nhưng văn thần mưu sĩ đều là bảo mẫu hậu cần, võ tướng vẫn là chó điên chạy rông khắp nơi.
Người đi trước vừa đánh vừa nhặt chiến lợi phẩm, bảo mẫu đằng sau đi thu dọn tàn cục sấp mặt.
Giống như bà lão cầm bình sữa cố gắng dỗ đứa bé uống sữa, đứa cháu bướng bỉnh lại lì lợm “nói gì vậy không nghe gì hết”.
Bọn họ phải làm sao?
Bọn họ rất tuyệt vọng mà.
Vệ Từ không khỏi thấy thương xót cho đám văn thần nòng cốt trước đây của Khương Bồng Cơ... À nhóm văn thần kiếp này hình như cũng đáng thương y chang.
Anh thầm liếc nhìn Khương Bồng Cơ, cô nghe xong tin truyền báo của linh trinh sát, quả nhiên ánh mắt toát lên vẻ tiếc nuối và hâm mộ.
“Chủ công cần trấn thủ quân chủ lực, không thể hành động.”
Vệ Từ như niệm kim cô chú, ung dung nhắc nhở cô một câu.
“Ta còn chưa nói gì.” Khương Bồng Cơ cho tên lính báo tin lui xuống, quay đầu trừng mắt nhìn Vệ Từ.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Ừ thì Streamer chưa nói gì thật, nhưng mắt cô sáng như đèn ô tô rồi kìa.
[Hôm Nay Bắt Đầu]: Ha ha ha, nhìn vẻ mặt hâm mộ của Streamer ban nãy tự nhiên thấy cưng ghê.
[Gấp Đôi Phiếu Tháng]: Có thể khiến một người hiếu chiến như Streamer ngoan ngoãn ngồi trấn thủ quân chủ lực, xem ra văn nhân này cũng ghê gớm đó.
[Cầu Phiếu Tháng]: Tui tin Streamer không phải người dễ bị ngăn cản, không thể thống lĩnh quân tiên phong, nhưng cô có thể chủ động công thành mà. Mấy người có ai mong đợi cảnh Streamer khiêu chiến chém đầu đại tướng quân địch giống tui không?
Tên Vệ Từ đáng ghét, không nên nói toạc móng heo ra thế chứ.
Thế nhưng ánh mắt của anh và đám khán giả xem livestream đúng là tinh như cú.
Vệ Từ nói: “Chủ công muốn thống lĩnh quân tiên phong sao, chuyện này không được.”
Nếu để chủ công thống lĩnh quân tiên phong, Vệ Từ thật không nắm chắc có thể dẫn quân chủ lực tìm được vị trí của cô.
Khương Bồng Cơ cười nói: “Không thử sao biết không được?”
Vệ Từ mím môi nói: “Từ cảm thấy chủ công sẽ không tùy hứng như thế.” >
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
42 chương
170 chương
488 chương
13 chương
26 chương
303 chương