Khương Bồng Cơ lướt nhìn cả đám. “Tiền thì dễ rồi, để ở đâu cũng được, nhưng các ngươi thường trú ở doanh trại, ăn ở doanh trại, vậy lương thực được phát các ngươi tính làm gì? Gửi về nhà cho cha mẹ anh chị, hay đổi lương thực thành tiền đồng tích góp cho bản thân?” Các cô gái không hiểu ẩn ý đằng sau đó, nhưng đám khán giả xem livestream vừa liếc liền hiểu ngay. [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Streamer, cô thiệt là hư quá đi. [Hôm Nay Bốn Chương]: Ha ha ha, Streamer lại nổi tính xấu, muốn li gián nữ binh sĩ và người nhà họ đây. Nhóm nữ binh này hầu như đều không tình nguyện, đều bị người nhà coi là gánh nặng cưỡng ép trói tới. Khi đó, đám người nhà này đều cho rằng đưa các cô gái tới đây để làm kỹ nữ, nhưng vẫn tàn nhẫn mang người tới, đủ để thấy lòng dạ bọn họ thế nào rồi. Bạc bẽo vô tình như thế, đến Khương Bồng Cơ cũng cảm thấy lạnh lòng. Vì thế cô muốn biết, thành quả mà các cô gái cực khổ lấy được từ cuộc huấn luyện, cuối cùng sẽ để lại cho bản thân, hay vô tư dâng hiến đi. Sự thật chứng minh, Khương Bồng Cơ đang dần ảnh hưởng vào tiềm thức của các cô gái, một số nữ binh sĩ có tính cách bướng bỉnh muốn đổi lương thực thành tiền đồng tự cất giữ, nhưng vẫn có khoảng gần hai trăm cô lựa chọn đưa tiền về cho người nhà, tiếp tế cho bọn họ. Khương Bồng Cơ nhìn một cách hứng thú. “Những ai lựa chọn cho bản thân, các ngươi đã làm rất tốt, đây hoàn toàn không phải là bất hiếu, các ngươi đã đưa ra quyết định chính xác nhất.” Khương Bồng Cơ ung dung nói: “Còn những ai lựa chọn tiếp tế cho gia đình, các ngươi rất lương thiện, người nhà các ngươi không biết kiếp trước đã tích bao nhiêu công đức kiếp này mới có đứa con gái tốt như thế, đáng tiếc họ lại không biết trân trọng. Con đường tương lai các ngươi phải tự mình bước đi. Huấn luyện hôm nay bắt đầu!” Nhóm nữ binh sĩ vốn đang thấp thỏm lo lắng, nghe thấy lời nói của Khương Bồng Cơ, trong lòng bỗng hỗn loạn không biết nên biểu lộ thế nào. Đến khi Khương Bồng Cơ hét huấn luyện bắt đầu, ai nấy thần kinh căng như dây đàn. Một tiếng trước buổi sáng và buổi chiều là huấn luyện thể chất, học cách khống chế địch, phần thời gian còn lại học kiến thức cấp cứu từ các thầy thuốc. Bắt đầu từ tháng này, mỗi tuần sẽ kiểm tra một lần, người không đạt sẽ bị trừ một phần lương, người đạt thành tích ưu tú sẽ có phần thưởng. Với chế độ khuyến khích như thế, không ai dám lơ là thả lỏng. Vụt! Cây thương gỗ trong tay nữ binh sĩ tuột ra, cổ tay vô cùng đau nhức. Khương Bồng Cơ lạnh lùng nói: “Nhặt lên, tiếp tục!” Khương Bồng Cơ để mỗi nữ binh sĩ đấu với mình một lần, ai cũng vừa vào trận liền bị đập bay thương gỗ. Khương Bồng Cơ giảng những chỗ cần chú ý, cô nói rất kỹ càng, các cô gái cũng lắng nghe rất nghiêm túc. Chỉ có dạy tất cả một lần, các cô mới có thể biết bản thân sai lầm ở đâu, lần sau mới cẩn thận chú ý. Khương Bồng Cơ tin thờ một nguyên tắc, trước khi học được cách đánh người phải học cách bị đánh trước! Cùng với huấn luyện thương gỗ, Khương Bồng Cơ còn tập trung vào cách đấu cận chiến, cách phản kích điều kiện bất lợi trong mọi trường hợp. Mới đầu các cô gái còn cảm thấy xấu hổ, ra tay như vậy thật quá hèn hạ quá ác ôn, nhưng sau khi thích ứng lại cảm thấy rất kích động. Tố chất cơ thể của phụ nữ thời này đa phần thường yếu hơn đàn ông, bất lợi này không thể xoay chuyển trong thời gian ngắn được, vì thế chọn cách nhắm vào chỗ hiểm là hay nhất. Sức mạnh không bằng kẻ địch thì phải tăng cường sức khống chế và độ linh hoạt của bản thân. Ra trận giết địch luôn chỉ xem kẻ địch chết hay sống, còn kẻ địch chết thế nào thì kệ nó chứ. Doanh trại nữ hiện nay quy mô còn nhỏ, Khương Bồng Cơ sẽ không để bọn họ làm tiên phong, chắc chắn phải để họ đi theo hậu cần quét dọn chiến trường trước. Đầu tiên phải thấy máu, luyện lòng can đảm, đến khi tố chất cơ thể của họ mạnh lên, cô sẽ có kế hoạch tiếp theo. Nói cho cùng, địa vị của phụ nữ trong xã hội quá thấp, thứ nhất là do tố chất cơ thể yếu, hai là vì sức lao động không bằng đàn ông. Tố chất cơ thể mạnh hay yếu có ảnh hưởng trực tiếp tới sức lao động. Thế giới trước đây của Khương Bồng Cơ có một hệ thống huấn luyện thể chất dành riêng cho phụ nữ, gọi là “Thuật luyện thể”. Cô đã chuẩn bị tài liệu trong mấy năm, loại bỏ một số quy trình mà kỹ thuật thời này không thể thực hiện, lại bổ sung vài hạng mục huấn luyện khác, sau đó tổng hợp thành một quyển sách, chuẩn bị đưa vào làm tài liệu huấn luyện riêng cho doanh trại nữ, tất cả nữ binh sĩ đều phải huấn luyện theo quyển sách này. Nếu sau này thật sự có thể ngồi lên ngôi vị cửu ngũ kia, cô sẽ phổ biến rộng rãi cả nước. Thời đại hiện nay, tố chất cơ thể của nam nữ không hề có cách biệt lớn như trong tưởng tượng. Chỉ cần cách huấn luyện đúng đắn, cung cấp đủ thức ăn dinh dưỡng thì cách biệt đó sẽ vô cùng nhỏ. Khương Bồng Cơ cũng đang mạnh tay cải thiện kỹ thuật canh tác, cố gắng hết sức giảm bớt thể lực tiêu hao trong các khâu, cứ như vậy thì sẽ rút ngắn khoảng cách sức lao động của nam và nữ. Chỉ có một chuyện khiến cô nhức đầu, phụ nữ mỗi tháng đều có kỳ đèn đỏ, thai kỳ lại còn kéo dài tới mười tháng, lại thêm thời gian dưỡng sức sau sinh..... Cứ vậy đã toi mất một năm. Đàn ông thì không cần rầu chuyện này. Với chuyện này, Khương Bồng Cơ quả thật bó tay. Dù sao phương thức sinh đẻ trong thời đại này chỉ có con đường mang thai nguyên thủy nhất, nếu phụ nữ hạn chế sinh đẻ dân số sẽ không thể tăng trưởng. Vì thế Nữ Tứ Thư ngăn cản quả phụ tái giá thật là vớ vẩn, Hoàng đế Trung Chiếu đúng là không có não. Thế giới này không giống thế giới cô từng sống, cha mẹ chỉ cần tới các cơ sở đặc biệt làm phẫu thuật, sau một thời gian quy định có thể đến nhận đứa bé về. Theo luật Liên Bang, phụ nữ nào hoặc người nào dám bắt phụ nữ sinh đẻ tự nhiên sẽ bị xem là phạm pháp. Dù là như thế, phần lớn công dân Liên Bang vẫn không thích sinh con, vì thật sự quá phiền phức. Thấy tình trạng dân số sụt giảm, số người chết vì chiến tranh lại ngày càng cao, để giảm bớt áp lực dân số, chính phủ Liên Bang bất đắc dĩ phải thông qua một đạo luật dự thảo, khởi động “Kế hoạch phát triển dân số”. Sau khi nam nữ trưởng thành có nghĩa vụ phải đi hiến gien, chính phủ sẽ sàng lọc gien ưu tú để hoài thai đứa trẻ tốt nhất, chứng minh nhân dân của đứa trẻ sẽ ghi rõ thông tin cụ thể của cha mẹ, tránh xảy ra tình trạng huyết thống loạn luân, công tác dưỡng dục sau khi đứa trẻ sinh ra sẽ do Liên Bang phụ trách. Với kỹ thuật của thời đại hiện nay, những chuyện đó chỉ có trong mơ. Kỳ đèn đỏ không thể tránh được, vì gien của phụ nữ thời nay còn ở giai đoạn thấp, không thể giải quyết hoàn toàn tận gốc, nhưng cô có thể nghĩ cách để kéo dài thời gian mang thai sau này. Ví dụ như quy định nữ binh sĩ hai mươi mấy tuổi mới được giải ngũ, trước khi giải ngũ không được quan hệ tình dục, sau khi giải ngũ sẽ có rất nhiều ưu đãi. Một số nữ binh sĩ thậm chí có thể ở lại doanh trại làm giáo quan bồi dưỡng thế hệ tiếp theo, không cần ra chiến trường, chỉ cần đảm nhiệm công tác hậu cần. Với điều kiện như thế, nữ binh sĩ có thể yên tâm tìm người kết hôn sinh con. Nói tới quy định tuổi tác, Khương Bồng Cơ lại sầu não. Nếu trễ, dưới con mắt của người đời, bạn cùng trang lứa với các nữ binh sĩ đã lên chức bà rồi, các cô lúc đó sẽ thành bà lão hết. Nếu sớm, thời gian đi lính quá ngắn, lãng phí tài nguyên, Khương Bồng Cơ không muốn thả người sớm. Cô đưa vấn đề này ra thảo luận với đám thuộc hạ, muốn trưng cầu ý kiến của mọi người. “Vậy hai mươi tư tuổi thì sao?” Vệ Từ nghĩ nghĩ, mở miệng nói: “Lứa tuổi này tương đối phù hợp.” Kỳ Quan Nhượng tán thành: “Thật ra chủ công không cần cẩn thận từng li từng tí như vậy, có quân tịch là đã khác với mọi người rồi, chuyện này người cứ vô tư quyết định đi.” Thời đại này quân nhân đều có quân tịch đặc biệt, nữ binh sĩ cũng là quân nhân, tất nhiên cũng có quân tịch riêng. Chỉ là bắt nữ binh sĩ sau hai mươi tư mới lấy chồng thì chẳng khác gì cung nữ một khi nhập cung cả đời không thoát được. Cậu chàng thật thà Lý Uân cũng có thắc mắc. “Hai mươi tư tuổi mới kết hôn có trễ quá không? Có thể tìm được người chưa lấy vợ sao?” Khương Bồng Cơ liếc mắt khinh bỉ: “Đánh bại quân địch, tù binh bắt được tùy ý chọn.” Cả đám câm nín. >