Nhiệm vụ này rất dễ xảy ra sơ suất, phải là người cực kỳ cẩn thận và có ý chí kiên định mới làm được. Nếu làm tốt thì điểm cộng sẽ rất cao. Ban đầu, mọi chuyện chắc sẽ không quá phức tạp, với tình trạng sức khỏe hiện nay của Vệ Từ thì vẫn chịu được, sau này công việc nhiều hơn thì hẳn lúc ấy sức khỏe của anh đã ổn định hơn nhiều rồi... Quan trọng nhất là cô thấy có thể tin tưởng được Vệ Từ, anh có chí lớn thống trị thiên hạ, tiền bạc phù du không lọt vào mắt anh được. Vệ Từ không do dự gì mà đồng ý, trong lòng đã lập ra một kế hoạch cứu trợ hoàn hảo: “Từ nhất định không phụ lòng tin của chủ công.” Kết hợp kinh nghiệm của kiếp trước và phân tích cải tiến ở kiếp này, anh cảm thấy mình là người thích hợp với nhiệm vụ này nhất. “Được, nhớ qua chỗ Hiếu Dư lấy hai mươi nghìn quan tiền.” “Vâng.” Khương Bồng Cơ không coi trọng tiền tài, quỹ riêng của bản thân thường xuyên bị cô coi như quỹ chung mà sử dụng, ném hết cho bên thu chi quản lý. Từ Kha dở khóc dở cười với thái độ thờ ơ của cô. Từ xưa đến nay, những kẻ cấp trên toàn tiêu xài công quỹ như tư quỹ, chủ công nhà mình thì lại làm ngược lại. Khương Bồng Cơ có lý do để không tiếc số tiền ấy, đều là tiền chùa cả mà, tiếc cái quái gì. Lại nói, bên Bắc Cương đã bán được một lô hàng thủy tinh khá lớn, Khương Bồng Cơ nghĩ chắc đã đến lúc ngừng sản xuất, cho đám dê béo ấy thêm đói hàng. Ra Giêng, thời tiết vẫn lạnh, nhưng khắp huyện Tượng Dương lại bừng bừng khí thế chiến đấu. Dân huyện cũng lờ mờ cảm thấy không khí trong huyện có chút quái quái, sảnh chính vụ lại bắt đầu những ngày bận tối tăm mặt mũi. Phải chuẩn bị đầy đủ binh mã và lương thảo, đánh giặc không chỉ dựa vào binh sĩ, mà còn là cuộc chiến đấu trí, đấu dũng và cả tiền tài. Lương thảo, ngựa, vũ khí, áo giáp... Thứ nào cũng cần rất nhiều tiền! Nhất là áo giáp và vũ khí, cực ngốn tiền. Khương Bồng Cơ không thể nào để binh lính của cô chỉ mặc một bộ quần áo sơ sài, cầm gậy gỗ ra trận được. Đó không phải anh dũng chiến đấu, mà là xếp hàng chờ đến lượt vào tâm sự với Diêm Vương, là nộp mạng cho địch. Khương Bồng Cơ thấy Từ Kha vừa kiểm kê sổ sách vừa ai oán một câu “nghèo”. Nếu có thể tự làm được áo giáp... Khương Bồng Cơ khẽ híp mắt, nhớ ban đầu khi mới đến huyện Tượng Dương thăm dò... Nơi này rất có thể có quặng sắt. Nhưng có thật hay không thì cô không dám chắc, đó chỉ là phán đoán cá nhân của cô mà thôi. Chờ qua đợt bận rộn này, cô tính dẫn người đi thăm dò địa hình xem sao, nếu có quặng sắt thật thì sẽ giảm được một số tiền kha khá đấy. Qua đợt huấn luyện mùa đông dài đằng đẵng, đám tân binh đã dần quen với mức độ tập luyện nặng, lại thêm được ăn uống đầy đủ chất, mọi người không còn gầy gò yếu đuối như trước mà càng lúc càng khỏe mạnh, quần áo cũ mặc trên người đã hơi chật rồi. Khi trước chạy vác nặng còn không trụ nổi một lúc, giờ họ đã có thể dễ dàng khiêng gỗ nặng chạy qua chạy lại. Vậy nên mới nói, tiềm lực của con người là vô hạn, biết cách khai thác thì sẽ bộc lộ ra ngoài. Bọn họ là binh lính thô kệch, huấn luyện không cần nương tay, chỉ cần không mất mạng là được. Lính mới lính cũ không chỉ chăm chăm vào huấn luyện thể năng mà còn có diễn tập đánh trận giả. Thời xưa, phương thức truyền thông tin liên lạc rất lạc hậu, nhất là một nơi thay đổi trong nháy mắt như chiến trường, các thế trận có thể phát huy hiệu quả phối hợp của binh sĩ, ví dụ như thế trận xẻ ngang quân địch, vây giết, bọc đánh, rút lui chiến lược... Những điều ấy đều cần sự tuân lệnh tuyệt đối từ binh sĩ, Khương Bồng Cơ không cho phép quân đội của mình có một kẻ đào ngũ nào. Lệnh cho ngươi xông lên thì dù có bò cũng phải bò lên. Lệnh cho ngươi lùi lại thì dù địch có nộp mạng đến tận tay cũng không được mải mê chiến đấu. Họ phải nghiêm chỉnh chấp hành mệnh lệnh một cách tuyệt đối. Lặp đi lặp lại một cách buồn tẻ, cho đến khi họ có được phản xạ nghe thấy hiệu lệnh là lập tức hành động. Ra Giêng, bên doanh trại nam ai nấy đều cảm nhận được không khí nặng nề hơn nhiều. Tăng cường huấn luyện, ăn uống đầy đủ. Sắc trời đen thẫm, chỉ cần tiếng chiêng vang lên, binh sĩ đã phải dùng tốc độ nhanh nhất đứng dậy mặc quần áo, tập hợp ở sân tập. Ban đầu, đa phần mọi người không ai làm được. Nhưng dần dần, những người tưởng chừng như không thể làm được ấy đã thực hiện được. Một nguyên nhân khác khiến họ dùng hết sức lực để tập luyện, đó là kích thích từ mấy trăm nữ binh đem lại. Sau vụ giễu cợt ở trại tân binh, Khương Bồng Cơ dán luôn thông báo giải thích về doanh trại nữ. Dân huyện ban đầu nửa tin nửa ngờ, có lắm nhà thấy con gái quá vướng víu nên hạ quyết tâm đưa hết đám bé gái đến doanh trại nữ, thế là nhân số ở đây dần dần tăng lên tới sáu trăm người, đạt được số lượng mong muốn. Khương Bồng Cơ tự mình nhận nhiệm vụ huấn luyện cho nữ binh. Từ Kha thấy vậy, chỉ thầm lau nước mắt, xót thương cho những cô gái bé nhỏ ở doanh trại nữ. Cậu là một trong số ít người biết được trình độ “vùi hoa dập liễu” của chủ công. Đúng vậy, doanh trại nữ bị coi thường, khinh bỉ chính thức đón nhận cuộc sống nơi địa ngục. Các bài tập chỉ ít hơn hai phần so với doanh trại nam, nhưng với những cô bé yếu đuối ấy mà nói thì vẫn còn quá nặng nề. Bình thường thì Khương Bồng Cơ rất dễ nói chuyện, nhưng một khi đã vào giờ tập luyện thì trừ phi các cô bé mệt không chịu nổi mà ngất ra đó, hoặc các trường hợp bất khả kháng khác, nếu không các cô sẽ không nhận được chút xót thương nào. Chỉ cần còn tỉnh táo, chỉ cần vẫn còn có thể hít thở, thì dù phải bò, các cô cũng phải quỳ trên đất mà bò đến đích. Đám người xem livestream ai cũng gào thét là chịu không nổi, Streamer sao có thể đối xử với các cô bé đáng yêu như thế chứ, cẩn thận tạo nghiệp đấy. [Streamer V]: Tôi vào trường quân đội từ lúc năm, sáu tuổi, huấn luyện ở đó còn nặng hơn thế này nhiều. Tình hình đất nước như hiện nay, mấy em gái cưng cưng đáng yêu chỉ tổ bị chèn ép bắt nạt thôi, không tự bảo vệ được bản thân thì sẽ trở thành đồ chơi cho kẻ khác. Tôi biết các bạn thương họ, nhưng đó không phải thương mà là hại họ đấy biết không. Giờ cố gắng chịu khổ chịu nhọc, sau cũng bớt chịu tội, tôi làm vậy mới là thương họ, hiểu chứ? Thương họ nên mới phải buộc họ huấn luyện đến mức mệt chết đi sống lại như vậy. Đó là tư tưởng nhất quán của Khương Bồng Cơ. [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Tình thương của Streamer, trẻ con không hiểu đâu, sau này ắt sẽ hiểu thôi. [Nợ Nần Cũng Đừng Phá Tám]: Dù đau lòng đấy, nhưng lời Streamer nói cũng đúng. Thời thế loạn lạc, ốc không mang nổi mình ốc, còn lo cho ai được. Không muốn bị kẻ khác coi là cái máy đẻ, là món hàng, là lương thực dự trữ, thì mấy cô nhóc này chỉ có thể dựa vào sự cố gắng của chính bản thân mình thôi. Tôi xem livestream từ hồi trước, thấy mấy cô ấy hầu như đều bất lực khi bị người nhà ép tới đây, mười mươi là bị vứt bỏ rồi, dù không chịu khổ ở đây thì ở nhà cũng không sung sướng gì đâu. [Hôm Nay Ba Chương]: Mong mấy cô bé ấy học được thêm nhiều điều ở chỗ Streamer, ngọn cỏ dù yếu đuối cũng có thể đẩy ngược đất đá mà. Các cô bé từ mười ba đến mười sáu tuổi vừa khóc lóc thảm thiết vừa cắn răng tập luyện. Chạy cự li dài vác nặng còn có thể mè nheo lười biếng một chốc một lát. Nhưng tập với vũ khí thì thảm rồi, tư thế không chuẩn một cái là bị đòn roi của Khương Bồng Cơ uốn nắn ngay, thái độ cô cực kỳ nghiêm khắc. Từng ngày trôi qua, hai tay mảnh khảnh của các cô sưng vù lên, cánh tay cứng còng. >