Ở một nơi khác, hoàng đế cũng nhận được một phong thư kỳ quái. Không đọc thì không sao, vừa mở ra nhìn, nội dung trong lá thư đã khiến ông ta tức phát điên, đập sạch những thứ có thể đập bên cạnh. [Thứ nữ của Liễu Xa thực ra chính là con gái của Vương Huệ Quân và Xương Thọ Vương.] Nỗi hận bị lừa dối xộc thẳng lên não ông ta: “Chẳng trách… chẳng trách …” Hoàng đế bừng bừng lửa giận, soạt một tiếng rút thanh đao trên giá xuống, hùng hùng hổ hổ chạy đến tẩm cung của Tuệ Quân. Ông ta có thể chấp nhận được chuyện người phụ nữ kia sinh con cho bất kỳ kẻ nào, trừ thằng em trai ruột của mình. Uổng cho ông ta còn cảm thấy hổ thẹn mà dung túng cho thế lực của Xương Thọ Vương phát triển trong mấy năm nay. Thì ra hai kẻ đó đã sớm thông đồng với nhau, thậm chí còn sinh ra đứa nghiệt chủng Liễu Huyên kia. Cung nhân nhìn thấy hoàng đế cầm đao bừng bừng lửa giận lao về phía tẩm cung của Tuệ Quân, lập tức cảm thấy vui sướng trên nỗi đau của kẻ khác. Những phi tần nhận được tin tức đoán thầm, có khi nào là Tuệ Quân “ăn vụng” bị hoàng đế phát hiện ra? “Bản cung thấy cô ta là con hồ ly tinh không chịu được cô đơn mà đi vụng trộm với người khác, bình thường thôi.” “Đợi khi Quan Gia hoàn toàn chán ghét cô ta rồi, bản cung muốn xem xem cô ta cứng đầu như thế nào được nữa! Hừ!” “Dáng vẻ của Quan Gia cứ như muốn giết người ấy… Mong cho cô ta chết rồi vẫn được toàn thây…” Các kiểu đồn đại và phán đoán lan truyền khắp nơi. Rất tiếc, sự thật lại khác xa với những gì bọn họ tưởng tượng. Tuệ Quân không chỉ không bị hoàng đế chém chết, thậm chí cô còn che chở cho Liễu Huyên đang sợ hãi trước khí thế của hoàng đế, ngăn cản cơn thịnh nộ của ông ta: “Quan Gia, Quan Gia… ngài làm gì vậy, chẳng lẽ ngài muốn mang tiếng giết con dâu mình sao?” Hoàng đế nhìn Tuệ Quân, đau lòng vì cô lương thiện, lại phẫn nộ vì sự tồn tại của Liễu Huyên: “Quân nhi, lui ra cho trẫm.” Tuệ Quân nào chịu nghe lời? Đứa trẻ trong bụng Liễu Huyên còn chưa chào đời đâu, bây giờ cô ta mà chết thì làm sao được xem trò vui tiếp theo? Thái y bắt mạch cho Liễu Huyên là người của Tuệ Quân, không ai hiểu rõ tình hình của đứa trẻ trong bụng cô ta bằng cô. Trong lúc hai người tranh chấp, Liễu Huyên bị làm cho hoảng sợ, mặt mũi cô ta tái mét, ôm bụng không ngừng rên rỉ. Tuệ Quân mừng thầm, ngoài mặt lại khóc lóc thảm thiết: “Tuy Tứ hoàng tử phi nhất định phải chết, nhưng đứa trẻ trong bụng cô ấy là vô tội mà, đó chính là cháu trai của ngài đấy. Quan Gia, thiếp cũng sẽ có cơ hội làm mẹ… ngài nể mặt thiếp mà tạm thời tha cho Tứ hoàng tử phi một lần đi…” Có Tuệ Quân xin tha, hoàng đế đang trong cơn cuồng nộ chỉ đành nén giận, sai người đưa Liễu Huyên đến điện bên cạnh sinh nở. Tuệ Quân thở phào một cái, vội vàng bước đến nắm lấy tay Liễu Huyên, thì thầm bên tai cô ta. “Nếu muốn sống, nhất định phải sinh đứa bé này ra, đây chính là cơ hội cuối cùng cho cô trở mình đấy.” Liễu Huyên giật mình, không tin rằng Tuệ Quân lại giúp đỡ mình. Hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, cơn đau dội lên từ vùng bụng khiến Liễu Huyên không còn sức lực để suy xét đến những thứ khác nữa. Từng chậu từng chậu nước đỏ tươi được bê ra khỏi phòng, vẻ mặt hoàng đế sa sầm, còn Tuệ Quân lại âm thầm chuẩn bị xem kịch hay. Không biết là do sức khỏe của Liễu Huyên tốt hay do tác dụng của viên Dịch Dựng Đan lúc đầu, quá trình sinh nở nhìn trông nguy hiểm nhưng tổng cộng chỉ mất có một canh giờ, bên trong đã vang lên tiếng trẻ con khóc lảnh lót. Hoàng đế vừa thả lỏng dây thần kinh đang căng thẳng thì trong thiên điện lại vang lên tiếng hét của cung nữ và bà đỡ, thậm chí còn nghe thấy tiếng thứ gì đó rơi vỡ. Hoàng đế cau mày, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao lại ầm ĩ như thế? Tuệ Quần cầm khăn tay che miệng, nhìn như đang lo lắng cho Liễu Huyên, thực chất là cô vui sướng khi thấy người khác gặp họa. Cô tỏ ra lo lắng, như thể đang hoảng sợ, túm chặt lấy tay hoàng đế. Lúc này cơn giận của hoàng đế đã nguôi đi không ít, dịu giọng dỗ dành cô: “Đừng sợ.” “Yêu quái!” “Có yêu quái!” Bên trong thiên điện vang lên những tiếng hét chói tai cùng những tiếng la “yêu quái”, đám người đứng ngoài vừa tò mò vừa lo lắng. Một lúc sau, bà đỡ run rẩy bế đứa trẻ sơ sinh được bọc trong tã ra ngoài, mặt cắt không còn một giọt máu. “Yêu quái cái gì?” Tuệ Quân không đợi hoàng đế lên tiếng đã quát bà đỡ: “Trước mặt Quan Gia cũng dám ồn ào càn rỡ như thế sao?” Cả người bà đỡ run bần bật, hai tay lại càng rung tợn. Tuệ Quân bước lên trước, vẻ mặt như bình thường, nói: “Để bản cung xem xem, cháu nội của Quan Gia…” Cô vừa mới hé cái tã ra đã sợ đến mức cả người cứng đờ, mặt mũi tái nhợt. Cho dù cô có bạo gan nhưng nhìn thấy đứa trẻ như yêu quái này cũng vẫn giật mình. Hoàng đế thấy phản ứng kỳ lạ của cô nên cũng bước đến: “Để trẫm xem nào.” Bà đỡ kinh hoảng giơ cao đứa trẻ về phía hoàng đế, lúc này tất cả mọi người mới thấy rõ chỗ quái dị của đứa bé này. Hai cái đầu dính sát vào nhau, một đứa không có môi, một đứa không có mũi… Rõ ràng là hai bé trai, nhưng lại chỉ có một thân người, không chỉ như vậy, trên thân nó còn mọc ra bốn cái tay bốn cái chân, tám chi cuộn lại trong tã… khiến người ta nhìn vào mà cả cứng đờ, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng. Tất cả mọi người đều lạnh người như thể rơi xuống hầm băng. Đây đâu phải là trẻ sơ sinh, đây rõ ràng là quái vật. Những người khác hoảng sợ kêu lên, phản ứng của hoàng đế lại càng mãnh liệt hơn, vẻ mặt ông ta cực kỳ hung hãn, thở phì phì như trâu, túm lấy cái tã quẳng mạnh đứa trẻ đang ngủ xuống đất trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng. Cái tã rơi xuống đất nghe bịch một tiếng nặng nề. Đứa trẻ kỳ dị kia thậm chí không kịp kêu một tiếng, trên mặt đất đã loang ra một vũng máu. Mặt mũi Tuệ Quân tái nhợt, ngất xỉu ngay tại chỗ. Hoàng đế lo lắng cho Tuệ Quân, vội vàng để lại một câu “xử lý con yêu quái này đi” rồi bế Tuệ Quân đi mất. Hoàng đế đi rồi, không có ai ở lại chủ trì công việc, càng không ai có thể khiến những người biết chuyện này ngậm miệng. Có thể tưởng tượng được, trong cái hoàng cung toàn tai mắt khắp nơi này, không có gì là bí mật cả. Chuyện Tứ hoàng tử phi sinh ra một con yêu quái ngay lập tức bay khắp hoàng cung, nếu như có người thao túng thậm chí nó có thể truyền ra ngoài cung. Nhị hoàng tử phi An Y Na bị chuyện này làm cho khiếp sợ, nhưng cô ta nhanh chóng nở một nụ cười ác ý. Lúc Tuệ Quân tỉnh lại sau khi “ngất vì hoảng sợ”, tin tức này đã lan truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, dân chúng hoàng sợ không yên. Yêu quái giáng thế, loạn lạc cận kề! Ông trời đang cảnh báo chúng sinh, hoàng đế bây giờ thất đức, nên hoàng thất mới sinh ra một con quái vật. Đợi đến khi hoàng đế biết chuyện, tin tức này đã không thể giấu giếm được nữa, hơn nữa càng lúc càng lan rộng, lời đồn càng lúc càng khó nghe. Dưới tình hình này, các sĩ tộc quay sang đi theo Xương Thọ Vương càng lúc càng nhiều, tính tình hoàng đế càng ngày càng nóng nảy. May mà trong tay ông ta vẫn còn không ít con tin, đa số các thế gia vẫn không dám làm bừa, thế nên tình hình đô thành vẫn có thể ổn định. Đợi đến khi hoàng đến rảnh tay rồi thì những kẻ có khả năng đã tiết lộ bí mật liền xong đời, không phải bị bí mật xử chết thì cũng bị bắt giữ giam cầm. Nhị hoàng tử phi An Y Na cũng không trốn được, cô ta bị hoàng đế cưỡng chế giam trong nhà niệm kinh kiểm điểm, không có mệnh lệnh thì không được ra khỏi phủ. Còn về phần Tứ hoàng tử phi đã sinh ra yêu quái thì rong huyết sau sinh, bị người ta ép chết bất đắc kỳ tử. Không chỉ vậy, hoàng đế còn ra lệnh đưa quan tài của Tứ hoàng tử phi Liễu Huyên đến thẳng chỗ Xương Thọ Vương. >