Vài ngày sau, Liễu Xa mang theo hai mươi bộ ấm chén thủy tinh rời khỏi huyện Tượng Dương, Khương Bồng Cơ ra ngoài thành tiễn ba dặm. “Lan Đình à, năm nay con cũng mười sáu tuổi rồi, con có nghĩ nên tiết lộ thân phận thật của mình hay không?” Liễu Xa nhìn Khương Bồng Cơ đang cưỡi trên lưng Đại Bạch, nói tiếp: “Cha không bảo con phải khôi phục thân phận ngay bây giờ, chỉ là nên tiết lộ sơ sơ với mấy người thân cận, đỡ cho ngày sau họ biết lại không chấp nhận được. Giờ cứ phải cho họ chuẩn bị tâm lý sẵn, phòng ngừa chuyện về sau thôi con.” Khương Bồng Cơ suy nghĩ rồi đáp: “Việc này cũng không gấp.” “Hả?” Liễu Xa khó hiểu. Khương Bồng Cơ nói: “Hoài Du đã biết con là nữ nhi rồi, kẻ cố chấp nhất cũng đã chấp nhận sự thật thì con còn sợ gì nữa. Còn Hiếu Dư và Văn Chứng... Chậc, hai người này cũng không mù, thêm một hai năm nữa, con nghĩ có ngụy trang cũng không thể che giấu đặc điểm của con gái, cứ để họ nghi ngờ đi. Bọn họ tự phát hiện vẫn hơn là con tự nói ra.” Cơ thể của mình thế nào cô biết rõ nhất, Khương Bồng Cơ đã kiểm tra cơ thể của Liễu Hi từ lâu rồi. Kết quả là, sau này muốn bó ngực để giả nam... là điều quá khó. Cô cũng không thể nói với người ngoài rằng cơ ngực của mình phát triển quá đà. Nghĩ tới nghĩ lui, thôi thì chờ thế lực lớn mạnh hơn, nắm giữ cả quận Phụng Ấp, thậm chí là cả Hoàn Châu rồi khôi phục thân phận sau. Không cần Liễu Xa nhắc nhở, cô cũng có ý định ướm lời trước rồi. Ngực cô đã bắt đầu dậy thì, cứ bó ngực thế này cũng khó chịu. Vì công cuộc giải phóng “đồi núi”, để có thể hít thở thoải mái, cô cần gia tăng tốc độ xây dựng thế lực của mình. Liễu Xa thấy con gái tự có dự định của mình nên cũng an tâm hơn, hai cha con trò chuyện thêm hai câu rồi sai người đánh xe khởi hành. “Đi thôi.” Khương Bồng Cơ dõi mắt trông theo xe ngựa của Liễu Xa dần biến mất trong tầm nhìn rồi vỗ nhẹ lên Đại Bạch, cô nhóc xinh đẹp xoay người mang cô về thành. Vó ngựa tung bay kéo theo lốc bụi mịt mù. Huyện Tượng Dương vẫn đang trong giai đoạn cấp tốc kiến thiết, còn bên ngoài đã loạn cào cào hết rồi. Dù Thanh Y Quân đụng phải “tảng đá” Khương Bồng Cơ hai lần, nhưng chúng vẫn có sức hiệu triệu rất lớn. Hơn nữa triều đình còn áp dụng chính sách mặc kệ, khiến hai châu ở phương Bắc trở thành địa ngục trần gian của Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo. Thời điểm hai phiến quân khởi nghĩa vũ trang nông dân này thành lập cũng không hơn kém nhau là bao, nhưng theo thời gian, Hồng Liên Giáo dần phát triển lớn mạnh, vững vàng vượt mặt Thanh Y Quân. Kể đến nguyên nhân thì là vì Thanh Y Quân đều là thổ phỉ, mà Hồng Liên Giáo cũng là thổ phỉ nhưng có trật tự có tín ngưỡng. Hoàng đế Đông Khánh có thể vui vẻ nhìn đám quê mùa này tác quái trên lãnh thổ hay sao? Đương nhiên là không rồi, ông ta còn hận không thể túm cả đám về chém đầu, tru di cửu tộc ấy chứ. Giờ bất đắc dĩ lắm mới phải mặc kệ phương Bắc. Một trăm nghìn cấm quân hộ tống hoàng thất và đại thần triều đình dời đô về Kham Châu đã là cố gắng lắm rồi, nếu thêm Thanh Y Quân và Hồng Liên Giáo đuổi theo phía sau nữa thì ai bảo đảm được sự an toàn cho hoàng thất và các trọng thần? Mà quan trọng hơn là, hoàng đế Đông Khánh không cho phép thể diện của thiên tử bị kẻ khác chà đạp. Thế là, khi phương Bắc nổi lên hai phong trào khởi nghĩa nông dân, hoàng đế dứt khoát làm ngơ, tùy bọn chúng lục đục nội bộ, kiềm chế lẫn nhau. Đoàn người dời đô cũng vì thế mà gặp may, dọc đường không bị quấy nhiễu quá nhiều. Tính đến giờ cũng đã hơn ba tháng, đoàn người đồ sộ rốt cục đã đặt chân đến biên giới Kham Châu. Thêm bảy tám ngày nữa là đến kinh đô mới, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Nhưng đúng lúc này, hoàng đế lại nhận được một tin khiến ông ta suýt hộc máu. “Thằng bất hiếu!” Hoàng đế tức giận đến mức phát run, tát mạnh lên mặt Vu Mã Quân, khiến mặt hắn lệch hẳn sang một bên. Vu Mã Quân bị hoàng đế gọi tới, vừa thấy mặt đã bị tát một phát nổ đom đóm mắt. Trong lòng hắn hận lão già thấu xương, chỉ ước ông ta mau mau chết quách đi, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra đau lòng lắm. Hắn chân thành tha thiết quỳ bên chân hoàng đế, nước mắt rơi như mưa: “Phụ hoàng ơi, nhi thần không biết mình đã làm gì khiến long nhan của phụ hoàng giận dữ, nhưng nhi thần khẩn thiết xin người bớt giận, đừng vì nhi thần mà tổn hại đến long thể... Phụ hoàng, phụ...” Hắn khóc lóc thảm thương, trong mắt ngập tràn sự quyến luyến với bậc sinh thành, diễn xuất bùng nổ, khiến ai cũng phải động lòng. Nhưng hoàng đế đang cáu mờ mắt, đâu dễ bị qua mặt? Vu Mã Quân càng diễn, ông ta càng cảm thấy buồn nôn. Ông ta không nhịn được lại tát thêm phát nữa, khiến hai má Vu Mã Quân bị tát đều. “Súc sinh!” Vừa nghe thấy hai chữ này, Vu Mã Quân đã tái mặt, trong mắt chỉ còn lại hận thù. “Phụ hoàng, người đánh nhi thần cũng không sao, nhưng chí ít hãy để nhi thần biết mình phạm phải lỗi gì chứ?” Vu Mã Quân đúng là hận lão già này thấu xương đấy, nhưng hắn không thể đối nghịch với quyền hành tối cao của ông ta... Nhìn đi, nếu ông ta không phải hoàng đế thì lấy tư cách gì cho hắn hai cái bạt tai, chà đạp tôn nghiêm của hắn, coi thường nhân cách của hắn? Tất cả đều vì ông ta là hoàng đế! Lúc này, chấp niệm với ngôi vua của hắn đã đạt tới đỉnh điểm! “Phạm lỗi gì à? Ha ha, súc sinh như ngươi còn dám hỏi trẫm câu đấy à?” Hoàng đế bị thằng con ngu ngốc này làm cho tức quá mà cười, được mỗi cái mặt đẹp còn đầu óc thì rỗng tuếch! Nó nghĩ trên đời nó là người thông minh nhất đấy à? “Trẫm hỏi ngươi, vì sao Xương Thọ Vương có thể cầm lệnh điều động của trẫm, dẫn binh rời khỏi Chương Châu rồi tới Kham Châu? Kẻ này lòng muông dạ thú, chẳng lẽ ngươi có mắt như mù, không nhận ra bất kỳ điều gì? Một khi hắn trở mặt thì cả ngươi và trẫm đều chết không có chỗ chôn!” Nếu không có ý chỉ của hoàng đế, Xương Thọ Vương không thể không tốn một binh một tốt mà đột phá các trạm gác trùng điệp được. Thằng con ngu ngốc này khiến ông lạnh cả người. Vu Mã Quân biến sắc, kinh ngạc nói: “Hoàng thúc dẫn binh rời khỏi đất phong ư?” Hoàng đế chỉ cười lạnh. “Đúng vậy, một trăm năm mươi nghìn binh mã chỉ cách đây hai ngày đi đường nữa thôi. Nếu trẫm không nhiều thân tín báo tin thì có phải đến lúc rơi đầu mới biết chuyện tốt mà tên súc sinh ngươi gây ra hay không?” Vu Mã Quân tái mặt, vội vàng phân trần: “Phụ hoàng, không phải do nhi thần làm đâu.” Hoàng đế tức đến mức khó thở, đạp thẳng vào ngực Vu Mã Quân: “Súc sinh, còn dám ngụy biện!” Ông ta dùng lực rất mạnh, đá một phát thôi mà khiến thằng con trai lăn ra bất tỉnh. Chờ hồi lại sức, cơn tức của hoàng đế mới nguôi dần, ông ta nâng tay gọi thái y vào khám cho Vu Mã Quân. Chắc do gần đây hay cáu giận nên nếp nhăn trên mặt ông ta càng lúc càng nhiều, bởi vậy mà trông già hơn nhiều. “Quân nhi, đừng đau lòng nữa, sau này trẫm sẽ cho nàng một đứa con... à không, rất nhiều rất nhiều con...” Hoàng đế ngồi bên giường, ngắm nhìn người phụ nữ mặt mũi tái nhợt đang nằm, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt yếu đuối, khiến người khác thương tiếc. Ông ta an ủi: “Nàng ngốc lắm, xảy ra chuyện quan trọng như vậy mà cũng không nói với trẫm.” Tuệ Quân khẽ nghiêng người, im lặng rơi nước mắt, nhìn vô cùng đáng thương. Hai mắt cô đẫm lệ, nghĩ rồi lại thấy thương chính mình: “Ngài và Tứ điện hạ là cha con, thiếp chẳng qua chỉ là con sâu cái kiến mà thôi. Tình nghĩa giữa thiếp và bệ hạ dù có sâu đậm hơn nữa cũng đâu thể vượt qua được mối quan hệ cha con giữa ngài và Tứ điện hạ chứ?” Câu nói ấy kết hợp với vẻ chán chường của cô khiến hoàng đế nghe mà nhói lòng. >