Thành công rồi? Lúc này, trong đầu ba người đồng thời nảy ra ba chữ này, tâm trạng kích động khó mà dằn xuống được. Biểu hiện của Phong Cẩn và Kỳ Quan Nhượng coi như khá bình tĩnh, biểu cảm không quá rõ ràng, duy chỉ Từ Kha là kích động đứng bật dậy, giọng nói hơi run run: “Có chắc chắn cái đầu trên cổng thành là kẻ cầm đầu Thanh Y Quân không?” Cấm vệ quân báo tin chắp tay bẩm: “Tiểu nhân giả dạng thành dân thường đến cổng thành phía Tây huyện Tượng Dương dò la tin tức mới phát hiện cổng thành đã mở, lính canh cổng không phải là Thanh Y Quân mà là cận vệ của Liễu huyện lệnh. Tiểu nhân lo sợ có điều dối trá ở đây bèn hỏi thăm dân chúng ra vào xung quanh, xác thực được đấy chắc chắn là đầu của kẻ cầm đầu.” Nghe xong câu này, Từ Kha thở phào nhẹ nhõm, nỗi mỏi mệt vì cả đêm lo lắng dần ập đến. Tầm mắt cậu bỗng dưng tối đen, chân vô thức lùi về sau, lảo đảo chực ngã. May mà Kỳ Quan Nhượng đang đứng bên cạnh, nhanh chóng đưa tay ra đỡ, thế này mới cứu cậu khỏi thảm cảnh tiếp xúc thân mật với mặt đất. Phong Cẩn quay sang nói với La Việt đang chạy tới: “Phiền La giáo đầu ra lệnh cho mọi người nhổ trại. Lang quân vừa giành lại được huyện Tượng Dương, chỉ dựa vào ngần ấy người e là không trấn giữ lâu được. Để tránh tình trạng tàn dư của Thanh Y Quân trốn đi gọi viện binh, kính xin La giáo đầu mau mau dẫn người đến hỗ trợ.” La Việt khách sáo đáp: “Đây vốn là chuyện La mỗ nên làm, không cần Hoài Du tiên sinh nhắc nhở.” Hay tin Khương Bồng Cơ thuận lợi giành lại huyện Tượng Dương, đám dân chúng đi theo đến đây cũng vui mừng không xiết, không ít người chắp tay trước ngực, thành kính cảm tạ thần Phật. Giành lại được huyện Tượng Dương đồng nghĩa với họ sắp có nơi dừng chân, biết đâu sẽ được cắm rễ tại đây. Suốt dọc đường, Khương Bồng Cơ không hề để dân chúng phải nếm trải cực khổ. Tuy nhiên so với cuộc sống nay đây mai đó, họ thích hoàn cảnh yên bình thoải mái hơn. Thu dọn hành lý xong, mọi người đi theo cấm vệ quân chầm chậm tiến về huyện Tượng Dương. Phong Cẩn chỉnh trang lại đầu tóc quần áo để bản thân mình trông gọn gàng và thoải mái hơn rồi mới trèo lên xe ngựa Ngụy Tĩnh Nhàn đang ở cữ. Nếu nói mấy ngày qua ai sống tốt nhất trong tất cả mọi người thì có lẽ đấy chính là mẹ con Ngụy Tĩnh Nhàn rồi. “Ta vào đây nghỉ ngơi chốc lát thôi...” Bên trong buồng xe chỉ có vợ con mình, hiện tại Phong Cẩn quả thật cực kỳ mệt mỏi, anh biếng nhác tựa vào buồng xe, một chân chống lên một chân gập lại, thu mình gọn lại một chỗ, mí mắt trĩu nặng như đổ chì. Phong Cẩn còn tốt chán, có thể mò vào chỗ vợ mình nghỉ ngơi, chợp mắt chốc lát, còn Từ Kha và Kỳ Quan Nhượng chỉ có thể cố gắng chống đỡ tinh thần mà cưỡi ngựa thôi. Được tỳ nữ hầu hạ, cuộc sống của Ngụy Tĩnh Nhàn cũng không tệ lắm, sức khỏe khôi phục rất nhanh. Hôm nay cô rất có tinh thần, tựa vào bàn trà, ngồi dậy: “Chúng ta đang chuẩn bị vào thành phải không?” Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô láng máng nghe được tin Khương Bồng Cơ muốn dẫn người đi tập kích huyện Tượng Dương vào ban đêm. Nếu Khương Bồng Cơ thất bại, phu quân nhà mình chắc chắn không có biểu cảm như trút được gánh nặng giống lúc này. Hiện tại nhổ trại rời đi, khả năng duy nhất chính là Khương Bồng Cơ đã giành chiến thắng, đưa người đến dọn dẹp huyện Tượng Dương. Ngụy Tĩnh Nhàn là người thông minh nhanh nhạy, cô không cố ý thăm dò mà lấy được tin tức mình muốn biết từ những chi tiết nhỏ. “Ừ.” Phong Cẩn nhắm mắt, khẽ gật đầu, hơi thở dần trở nên đều đặn. Ngụy Tĩnh Nhàn thấy cơ thể anh lắc lư theo mỗi lần xe ngựa xóc nảy, căn bản ngủ không ngon giấc. Cô mềm lòng, lặng lẽ đặt Trường Sinh đã ngủ say lên giường, sau đó đưa tay đỡ Phong Cẩn gối đầu lên chân mình. Phong Cẩn nhận thấy động tĩnh, choàng mở mắt ra, khi biết là vợ bèn nhắm mắt lại, nghiêng đầu cọ cọ, tìm tư thế thoải mái, không bao lâu đã ngủ say. Chiếc xe ngựa này do Liễu phủ đặc chế, hệ thống giảm xóc cực kỳ tốt, ngủ trên xe ngựa rất êm. Kỳ Quan Nhượng cưỡi ngựa, nhìn quanh hai bên không thấy bóng dáng Phong Cẩn đâu cả thì buồn bực vô thức phe phẩy quạt lông: “Chao, người ta có vợ hiền con ngoan, Nhượng cũng có nhưng đãi ngộ có vẻ cách biệt quá.” Phong Cẩn vụng trộm đi ngủ, còn anh ta phải mở to hai mí mắt nặng trĩu, chịu đựng bao nhiêu mỏi mệt, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy khổ rồi. Từ Kha vừa nghiêng đầu, liếc nhìn chiếc xe ngựa vững vàng chạy phía sau, than thở: “Nhà Kha cũng có vợ hiền.” Song chẳng phải cậu và Kỳ Quan Nhượng đều giống nhau... không phải kẻ độc thân nhưng lại không có ai để yêu thương sao? Hai người đàn ông nhìn nhau thở dài, sau đó ăn ý quay đi. Lúc này còn nhìn vợ chồng người ta ân ái, cảm giác như mình phải nhận lấy vô vàn tổn thương. Do dẫn theo gần hai mươi nghìn người dân Thượng Kinh nên tốc độ di chuyển của cả đội ngũ không được nhanh. Mãi đến khi mặt trời lên đến đỉnh đầu, họ mới nhìn thấy thành Tượng Dương lấp ló nơi chân trời. Trông thấy tòa thành này, trong lòng hai người đều bùi ngùi xúc động... Sóng gió kiếp này, nổi lên từ đó! Tại một nơi khác, Khương Bồng Cơ ngước nhìn mặt trời, đoán chừng thời gian cũng sắp đến rồi. Vì vậy cô cho người mang tới một thùng nước sạch, tẩy rửa hết máu đen trên người đi, thay một bộ quần áo sạch sẽ. Nếu không phải cơ thể còn vảng vất mùi máu thì ai trông thấy cô cũng phải khen là “thiếu niên anh tuấn”. “Đi, đi ra ngoài thành đón bọn Hiếu Dư, ta đoán có lẽ họ cũng sắp đến rồi.” Khương Bồng Cơ vui vẻ nói với Mạnh Hồn đang hai mắt thâm quầng do bận rộn cả đêm: “Chờ bọn họ tới, có thêm người để san sẻ gánh nặng rồi.” Mạnh Hồn vốn chán chường mệt mỏi, nghe đến câu sau của cô, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên, vô thức đứng thẳng người. Cô mang theo khoảng hai mươi bộ khúc ra ngoài cổng thành phía Tây, đợi mười lăm phút mới thấy bóng dáng Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha. Hai người họ mặt mũi phờ phạc, chắc là cũng một đêm không ngủ. Thấy vậy, cô mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, không dằn được nỗi hân hoan trong lòng, thúc ngựa tiến lên. “Cuối cùng mọi người đã tới rồi!” Kỳ Quan Nhượng và Từ Kha ghìm dây cương, xuống ngựa đi về phía cô rồi chắp tay chào: “Chủ công!” Khương Bồng Cơ vươn tay đỡ hai người đứng dậy, cười nói: “Không cần đa lễ, vất vả cho mọi người rồi. Cả đường mệt nhọc, vào thành nghỉ ngơi dưỡng sức trước đã.” Kỳ Quan Nhượng nghiêm túc nói: “Nhượng không sao cả, chút vất vả cực nhọc này không đáng nhắc đến, chủ công vừa giành lại huyện Tượng Dương, lòng người còn chưa yên, hơn nữa còn nhiều công việc cần giải quyết. Để tránh xảy ra sự cố, vẫn nên ổn định tình hình trước, sắp xếp ổn thỏa cho người dân đi theo chủ công đã.” Từ Kha cũng nghĩ như vậy, tuy rằng hiện tại cậu đúng là rất buồn ngủ, nhưng việc chính vẫn quan trọng hơn. Khán giả xem livestream đều tỏ vẻ hứng thú... Con đường dài nhất hai vị mưu sĩ này phải đi chắc chắn là con đường của chủ công nhà mình đây mà! Còn có khán giả chỉ trích với ngôn từ ra vẻ chính nghĩa. [Khúc Nhi]: Cười ra nước mắt Streamer bóc lột hai thuộc hạ thấp thỏm lo sợ như thế, cô không đau lòng hay sao? [Nhúm Lông Chim Trên Trời Xanh]: Streamer lạnh lùng trả lời: Đương nhiên không đau. Bóc lột công nhân viên là kiến thức cơ bản của mỗi ông chủ mà. [Dùng Tay Chùi Ass]: Chậc chậc, tui đây theo dõi kênh livestream này ba bốn năm rồi nhưng có thấy cô ấy đau lòng bao giờ đâu. Khương Bồng Cơ ngó lơ những lời bình luận kia, bởi vì đúng thật là cô không đau lòng. “Ủa, Hoài Du đâu?” Cô nhìn lướt qua, không thấy Phong Cẩn đâu cả. Kỳ Quan Nhượng trỏ quạt lông về chiếc xe ngựa phía sau. Khương Bồng Cơ liếc xe ngựa, bùi ngùi không thôi: “Có vợ yêu thương thật là tốt.” Hai người đàn ông đã có gia đình trước mặt đều cảm thấy đầu gối tê rần. Chủ công, câu này đâm nát trái tim thuộc hạ rồi! Đây là tiếng lòng của những người đàn ông có vợ, nhưng không được ai yêu thương. >