Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 338 : Mười dặm hồng trang (11)

Cô em gái cứng họng nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định: “Muội chỉ muốn xin cho mẹ một danh phận chứ không có ý gì khác. Phụ thân nhiều năm xa nhà trước giờ chưa từng lưu luyến hậu viện, trong lòng mẹ buồn khổ chỉ kỳ vọng vào mỗi muội. Giờ muội sắp gả vào Hoàng gia làm vợ người khác, sau này cũng không còn cơ hội phụng dưỡng mẹ nữa, Hi ca, huynh với muội đều phận làm con, huynh sẽ hiểu nỗi lo này chứ...” Cô em gái nói rất chân thành, hai mắt rưng rưng khiến người xót thương, khán giả xem livestream cũng cảm thấy xiêu lòng. [Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Một cô bé hiếu thảo, cảm thấy cô bé cầu xin một danh phận cho người mẹ địa vị thấp kém cũng là điều bình thường [Đầu Bếp Tiệm Mì]: Ôi, nhìn thật đáng thương. [Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Đáng thương cái con khỉ, Streamer là con do vợ cả sinh ra, cô em này và Streamer không phải một mẹ. Nếu ở thời hiện đại, chẳng lẽ tụi mày sẽ xót thương đứa em gái cùng cha khác mẹ rồi cho tình nhân bên ngoài một danh phận chính thức hả, đúng là vớ vẩn. [Dùng Ngón Tay Đi Nhà Xí]: Vấn đề là cổ đại không giống hiện đại, ở thời cổ đại người ta có thể có tam thê tứ thiếp đó, đâu phải tình nhân. [Âm Nhạc Gia – Gia Cát Tầm Ma]: Là một vợ một chồng nhiều thiếp, không phải tam thê tứ thiếp đâu ba. Hơn nữa, tui theo kênh livestream này nhiều năm rồi, mẹ của cô em này còn không phải thiếp, còn đòi xin danh với chả phận? Hiếu thảo cái gì, muốn uy hiếp thì có. Khương Bồng Cơ nhíu mày nhìn bình luận trên màn hình, cô gửi một câu dẹp yên cuộc khẩu chiến. [Streamer V]: Cô bé này không phải con ruột mà là con nuôi. Nó không biết nhưng bà mẹ trên danh nghĩa của nó chắc chắn biết, đương nhiên không thể xúi giục nó đi xin danh phận. Nếu là hiếu thảo thật sự thì sau khi về nhà chồng có thể viết thư khóc lóc xin cha ta. Còn đây chưa gả đi đã chạy lại lải nhải với ta chuyện này, lấy danh là hiếu thảo nhưng thực chất là uy hiếp, nó cũng không phải dạng vừa đâu. Trên danh nghĩa cô là con trai duy nhất của Liễu Xa, nhưng nay cô đã mười lăm tuổi, ở thời cổ đại cũng được xem là đàn ông đến tuổi thành gia lập thất. Làm gì có chuyện con trai trưởng thành đi nhúng tay vào chuyện danh phận tiểu thiếp nơi hậu viện của phụ thân chứ? Khương Bồng Cơ lạnh lùng nhìn cô em gái, hỏi: “Đầu tiên, cô chỉ có một mẫu thân, đó chính là chính thất của phụ thân. Thứ hai, mẫu thân giúp phụ thân quản lý hậu viện nhiều năm có bao giờ bạc đãi ai? Lời cô nói vừa rồi là muốn hãm hại mẫu thân mang danh bất nghĩa, nói bà khắt khe âm độc sao?” Cô em gái hờ mặt trắng bệch, không dám nói thêm một câu. Khương Bồng Cơ rút ra một quyển sổ từ đống sách trên bàn quăng cho cô ta: “Đây là danh sách đồ cưới mẫu thân chuẩn bị cho cô, chỉ có nhiều chứ không hề ít, cô cũng không cần tính toán gì ở chỗ ta. Cô có thể đi nhìn xem thứ nữ ở nhà khác có ai được đồ cưới nhiều như vậy không. Gả cho Tứ hoàng tử là mối hôn sự tốt phụ thân đã sắp xếp cho cô, mẫu thân sợ cô tự ti đau buồn nên đã mở kho chuẩn bị đồ cưới...” Mặt thứ muội trắng bệch như gặp ma, ánh mắt sợ hãi vì bị nói toạc tâm tư. Khương Bồng Cơ híp mắt không khách khí nói: “Cô đừng tưởng là Liễu phủ thiếu nợ cô, mẫu thân lại càng không nợ cô với mẹ cô thứ gì cả. Đúng là cô sắp gả vào Hoàng gia, một bước lên mây, nhưng thế thì sao? Cô nói phận làm con cái nên hiểu được tấm lòng hiếu thảo của cô, nhưng cô cũng sắp thành vợ của người ta rồi, có nên thông cảm cho tấm lòng của một vị chính thất hay không? Vì một thứ nữ nhỏ bé gả cho nhà quyền quý mà phải chuẩn bị một số đồ cưới khổng lồ, còn phải nâng đỡ cái đinh trong mắt, cô để mặt mũi của mẫu thân ở đâu?” Cô em gái nhặt danh sách đồ cưới của mình lên, chưa nói đến những thứ liệt kê đằng sau, chỉ nhìn những thứ trước mặt cũng đủ làm cô ta rung động. Đúng như Khương Bồng Cơ nói, vị thứ muội này là có tính toán mà đến. Cô ta muốn nhắc nhở cha con Liễu Xa đừng quên cô ta sắp gả vào Hoàng gia, đại diện cho mặt mũi của Liễu phủ, đồ cưới không thể quá sơ sài. Nếu không thì cũng phải cho cô ta một danh phận đàng hoàng, dù không nâng cô ta thành con dòng chính cũng phải cho mẹ cô ta danh phận Quý thiếp. Khương Bồng Cơ ung dung nói: “Sắp thành vợ người ta rồi, chuyện hậu viện của phụ thân cô đừng xen vào.” Nói xong, cô em gái ôm tâm trạng vừa vui vừa sợ tùy tiện tìm lý do trở về viện của mình. Nhìn bóng lưng cô em gái Khương Bồng Cơ nhíu mày, sau đó quăng chuyện này ra khỏi đầu. Ở một nơi khác, thím của Từ Kha đang vui vẻ chọn ngày lành tháng tốt, còn Từ Kha đang được thợ may đo người. “Thím à, thím chọn ngày sớm một chút nhé, trong vòng nửa tháng là tốt nhất.” Từ Kha nói. Thím Từ Kha nghi hoặc hỏi: “Nửa tháng... sao lại gấp thế, vậy thì quá thiệt thòi cho Tầm Mai.” Một hôn lễ có tam thư lục lễ* cần không ít thời gian, nếu chỉ có chuẩn bị nửa tháng khó tránh phải lược đi một số nghi lễ. *Tam thư lục lễ: tập tục hôn lễ truyền thống của Trung Quốc. Tam thư: là ba lá thư do đàng trai gửi sang họ nhà gái để đưa tin, xin báo và chuẩn bị dàn xếp các nghi thức. Lục lễ: là sáu lễ mà họ nhà trai phải lo toàn vẹn sau khi họ nhà gái đã chấp thuận kết tình thông gia. Từ Kha bất đắc dĩ nói: “Nếu không thành hôn trong nửa tháng này, về sau cũng không biết có cơ hội hay không.” “Sao lại như thế?” Bà thím không hiểu, rồi chợt nghĩ đến cái gì đó: “Chẳng lẽ Tầm Mai không nguyện ý... Hay là con muốn lật lọng?” “Không phải.” Từ Kha nhíu mày trấn an bà: “Thật sự là thế cục hiện nay không cho phép, lang quân có chí lớn, Kha đương nhiên phải đi theo bên canh. Lần này lang quân đưa Nhị tiểu thư lên Thượng Kinh thành hôn e là sẽ có chuyện xảy ra... Nếu xui xẻo thì mấy năm sau đó cũng sẽ không có một ngày yên bình, chỉ sợ Tầm Mai bị lỡ dở... Thế nên Kha mới muốn thành hôn sớm chút.” Thím Từ Kha không hiểu lời của đứa cháu lắm, nhưng cũng biết Từ Kha sẽ không nói đùa mấy loại chuyện này, liền cảm thấy khó xử. Từ Kha thấp giọng nói: “Sau khi cưới Kha sẽ bù lại cho cô ấy.” Sắc mặt bà trầm xuống, trong lòng cũng hiểu với tuổi tác của Từ Kha và Tầm Mai quả thật không thể kéo dài thêm được nữa. Một lúc sau bà mới nói: “Được rồi, đám cưới của người dân bình thường chúng ta chỉ mong náo nhiệt vui vẻ, mấy nghi lễ kia bớt được cái nào hay cái đó. Nhẩm tính thời gian thì khoảng mười một ngày sau là ngày tốt, nếu nha đầu Tầm Mai kia đồng ý thì quyết định ngày đó luôn. Chỉ là sau này con phải bù lại cho nó, nếu đối xử không tốt thì thím là người đầu tiên không tha cho con.” Từ Kha gật đầu: “Thím yên tâm, Kha biết.” Tuy hôn lễ có chút gấp gáp nhưng không hề lộn xộn. Ngày cưới, đồ cưới Khương Bồng Cơ chuẩn bị cho Tầm Mai khiến mọi người xung quanh nhìn đỏ con mắt. Láng giềng ai cũng nói Từ Kha số tốt lấy được cô gái xinh đẹp như thế. Thậm chí Khương Bồng Cơ còn nhân dịp hôn lễ của Từ Kha mở chế độ giao lưu 50%, giới thiệu chi tiết phong tục cưới hỏi thời đại này cho khán giả livestream. “Tiền mừng” của khán giả hôm đó đặc biệt nhiều, thông báo thưởng gần như dìm ngập thanh trạng thái. Ba ngày sau tân hôn, Khương Bồng Cơ cũng biết ý không làm phiền đôi vợ chồng mới cưới, để họ tiếp tục chìm trong mật ngọt. Chỉ là thời gian như thoi đưa, Tầm Mai nay đã trở thành phụ nữ vấn tóc, đang chuẩn bị hành lý cho trượng phu mới cưới đi xa. Hai người ngồi trên giường nhất thời nhìn nhau không biết nói gì. Cũng không có đối vợ chồng mới cưới nào như bọn họ, kết hôn không được mấy ngày liền phải tạm thời chia xa. Tầm Mai nghĩ ngợi rồi nói: “Ra ngoài phải chú ý an toàn, việc trong nhà thiếp tự biết sắp xếp ổn thỏa.” Từ Kha gật đầu nắm lấy tay cô, áy náy nói: “Thiệt thòi cho nàng rồi.” “Dù sao đây cũng là lựa chọn của thiếp. Chỉ sợ sau này phu quân... phát hiện thiếp nhìn vậy mà không phải vậy, ghét bỏ thiếp.” Tầm Mai mấp máy môi, ánh mắt có chút do dự, sau một lúc lại đột nhiên chủ động ôm chầm lấy Từ Kha: “... Hơn… hơn nữa...” “Hử?” “Chàng tuyệt đối, tuyệt đối không được để lang quân và Đạp Tuyết ở chung một mình...” Từ Kha ngẩn người. “Đề phòng Đạp Tuyết, cô ta không đáng tin!”