Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 232 : Tức hộc máu (1)

Đây là lần đầu tiên Khương Bồng Cơ không cảm thấy khán giả ngoại trừ ngồi xem ra thì chẳng biết làm cái gì khác, ít nhất trình độ mắng chửi của họ cũng rất siêu. Kỳ Quan Nhượng nghe xong chết lặng cả người, có thế nào anh ta cũng không ngờ được một quý tử sĩ tộc mà lại có thể ăn nói thô bạo đến vậy. Cho dù… anh ta nghe cũng cảm thấy vô cùng sảng khoái… Thật không ngờ, cậu lại là một người như vậy, Liễu Hi à. Kỳ Quan Nhượng có cảm giác như thể vừa mới mở ra cánh cửa của một thế giới mới. Bộ khúc vẫn đồng thanh hét to câu vừa rồi, tiếng hét vang vọng chấn động cả khu rừng, gã thủ lĩnh nghe xong, tức đến mức suýt ngất. Nhìn mặt đất toàn thi thể, mắt gã tối sầm lại, bước chân loạng choạng suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất. Lão thợ săn núp ở một góc xa xa len lén bò đi, trên người ông ta dính đầy máu của đám binh sĩ, cảm giác dinh dính nong nóng ấy khiến ông ta sợ đến mức ba hồn bảy vía đều bay sạch, dùng cả tay lẫn chân vừa bò vừa lăn, chạy trốn thật nhanh. Tuy rằng số tiền thù lao kia rất mê hoặc, nhưng làm sao so được với cái mạng nhỏ của mình? Có tiền nhưng không có mạng để tiêu thì cũng vô dụng, sau này ông ta sẽ không làm những công việc nguy hiểm đến tính mạng như thế này nữa. Gã thủ lĩnh cũng là kẻ tham sống sợ chết, gã biết ở ngoài không an toàn bằng bên trong trại phỉ, ít nhất nơi đó còn có chỗ che chắn… nhưng mà khi gã ta cùng đám thuộc hạ chạy vào trong, tất cả đều phải kinh hãi với cảnh tượng máu me trước mặt… số lượng thi thể trong này còn nhiều hơn gấp mấy lần bên ngoài, cái xác nào cũng bị bắn thành nhím. Có những người không bị bắn trúng vào chỗ hiểm, nhưng vẫn chết, có thể thấy bọn họ đã bị chém chết. Gã thủ lĩnh vốn quen coi mạng người như cỏ rác nhưng lúc này cũng sợ đến mức hai chân mềm nhũn. “Thủ, thủ lĩnh… kia …kia… hình như là… Nhị lang quân…” Một tên binh sĩ run lẩy bẩy chỉ vào một cái xác kỳ dị, da dẻ bên ngoài đã biến thành màu xanh đen. Cái gì? Gã thủ lĩnh hết hồn, vội vội vàng vàng bò đến bên cạnh cái xác ấy. Cái xác cực kỳ lạnh, hơn nữa còn rất cứng và tỏa ra mùi thối rữa, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt vốn có. Lúc này gã ta mới hiểu đám người Mạnh Hồn vừa rồi hét to câu “vừa mất con trai vừa mất lương” là có ý gì… lang quân đã sớm gặp phải bất trắc. Chỉ cần nhìn tình trạng của cái xác, gã ta có thể đoán được, Mạnh Lượng gặp phải bất trắc tuyệt đối không phải chỉ trong mấy ngày gần đây. Rất có khả năng… rất có khả năng ngay từ lúc đầu khi Mạnh Lượng bị bắt đi đã bị... bị giết rồi! Nghĩ đến đó đầu óc gã trống rỗng, ngụm máu tanh xộc lên cổ họng bị gã ta đè nén lại trong lòng. Thế nhưng, chuyện khiến gã ta khiếp sợ vẫn chưa hết... “Thủ lĩnh… lương thực cũng biến mất rồi...” Trong trại phỉ trống rỗng, làm gì có tung tích của số lương thực kia? Gã thủ lĩnh nghe xong, không chịu được mà hộc ra một búng máu, hai mắt trợn tròn, bất tỉnh nhân sự. Có thể không tức hộc máu được sao? Có thể không thể tức quá mà ngất đi được sao? Mạnh Lượng đã bị giết từ lâu mà Mạnh Hồn lại còn giả vờ như vẫn còn sống để lừa lấy lương thực của Mạnh thị. Lấy được lương thực rồi lại còn sỉ nhục người khác như vậy, hò hét ầm ĩ vang khắp núi rừng, chỉ sợ người khác không biết hắn ta giết Mạnh Lượng, lại còn lừa được một khoản lương thực từ nhà họ Mạnh nữa. Đây quả thật đúng là vừa mất con trai lại mất lương! *** “Trước kia chịu uất nghẹn, giờ đã sảng khoái chưa?” Một bên khác, Khương Bồng Cơ vui vẻ đắc ý nói. “Làm sao có thể không sảng khoái cho được?” Mạnh Hồn kích động đến mức hai tay run lẩy bẩy. Phịch một cái, ông quỳ sụp xuống trước mặt Khương Bồng Cơ: “Từ nay về sau, cái mạng này của tiểu nhân là của lang quân, ơn tái tạo của ngài như cha mẹ tái sinh. Đời này kiếp này, chỉ nguyện làm trâu ngựa đi theo ngài vào sinh ra tử, cho dù ngài muốn lấy cái mạng này của tiểu nhân, chỉ cần một câu nói, tiểu nhân tuyệt đối không làm trái!” Khương Bồng Cơ thu lại nụ cười trên mặt, cô không đỡ ông ta dậy ngay, mà cố ý nói một câu với ý tứ sâu xa. “Nhớ cho kỹ lời thề của ngươi ngày hôm nay, cho dù xảy ra bất cứ biến cố nào, ta hy vọng lòng trung thành của ngươi cũng sẽ không thay đổi.” Dù thân phận này rất tiện lợi, nhưng Khương Bồng Cơ không có ý định giấu giếm mãi. Rồi sẽ có một này, cô sẽ quang minh chính đại tuyên bố với tất cả mọi người – Liễu Hi đường đường chính chính là con gái, mà không phải là con trai trưởng của Liễu thị. Thái độ của người đời với nam và nữ rất khác nhau, cùng là một sự việc, nếu như là đàn ông thì có thể được người khác khen ngợi, nhưng nếu là phụ nữ lại sẽ bị người ta công kích… Khương Bồng Cơ rất hiếu kỳ, nếu Mạnh Hồn mà biết cô là nữ thì có còn trung thành với cô không? Mạnh Hồn kiên định nói: “Nếu dám trái lời thề, sẽ bị sét đánh!” “Đứng dậy đi, trên mặt đất lạnh.” Khương Bồng Cơ chợt cười lên, đưa tay đỡ Mạnh Hồn đứng dậy. “Sáng khoái thì sảng khoái thật nhưng mà... lang quân đã nghĩ đến việc xử lý những chuyện tiếp theo như thế nào chưa?” Kỳ Quan Nhượng đứng bên cạnh thấy vậy liền tạt luôn một gáo nước lạnh. “Nếu ta đã dám làm như thế đương nhiên cũng đã chuẩn bị xong đường lùi. Chỉ để một phần của bộ khúc ở lại nông trang, còn những người khác đóng giả làm thổ phỉ âm thầm tiêu diệt những trại thổ phỉ khác, thu nạp những thổ phỉ có thể sử dụng được, mở rộng quy mô của bộ khúc.” Khương Bồng Cơ bình tĩnh nói, “Vùng núi xung quanh Hà Gian có rất nhiều trại phỉ, quan phủ không làm gì được bọn chúng... có thân phận này ngụy trang chúng ta ẩn núp cũng thuận tiện hơn rất nhiều.” “Rất có khả năng Mạnh thị sẽ phái binh đến trả thù…” Kỳ Quan Nhượng nói đến đó liền ngưng bặt. Tất cả tội danh đều đã đổ hết lên đầu Mạnh Hồn, cho dù Mạnh thị có muốn báo thù thì cũng phải đào ba tấc đất để tìm cho ra được Mạnh Hồn chứ không phải là chạy đến Hà Gian tìm thổ phỉ kiếm chuyện. Người ta không tốt bụng đến mức chạy từ nơi xa xôi đến Hà Gian để tiêu diệt thổ phỉ, cống hiến thành tích cho sự nghiệp làm quan của Quận thủ quận Hà Gian. “Chậc chậc, báo thì báo, nào có ai ngốc đến mức gây một đống họa rồi nằm yên một chỗ chờ người ta tới chứ.” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói, “Qua hai ngày nữa, đợi mọi chuyện êm êm, ta sẽ tung ra lời đồn Mạnh Hồn đã rời khỏi quận Hà Gian chạy trốn đến nơi khác để đánh lạc hướng của nhà họ Mạnh. Bọn họ còn chưa giải quyết xong chuyện của quận Mạnh thì lấy đâu ra lính để điều đến đây trả thù cho con trai?” Bây giờ đang là thời buổi rối loạn, Mạnh thị lo cho mình chưa xong, còn muốn chạy đến gây chuyện với cô? Qua hai ba tháng nữa cô sẽ rời khỏi Hà Gian, có thể điều tra ra cô thì cô xin đầu hàng luôn. “Còn số lương thực này, cứ để thế sao?” Kỳ Quan Nhượng hỏi. “Cứ để dưới hầm, ta sẽ cử người trông coi, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Đám ngu xuẩn kia nhất định cho rằng Mạnh Hồn đã chuyển hết lương thực đi rồi, có ai ngờ được chúng ta lại chỉ chuyển từ trên mặt đất xuống dưới mặt đất thôi đâu?” Ánh mắt Khương Bồng Cơ hiện lên vẻ sắc bén, giọng nói cũng có vẻ khắc nghiệt, nhưng lại không khiến người ta khó chịu.