Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
Chương 1201 : Cái chết của triệu thiệu (1)
Cái chết của Trình Tuần nhanh chóng truyền đến tai Khương Bồng Cơ, sau khi nghe xong, mặt cô kh3ông biểu cảm gì, yên lặng hồi lâu.
Một hồi lâu sau, cô nói: “Dù sao thì hắn cũng là tr2ưởng tử của Văn Phụ tiên sinh và là đại huynh của Công Liêu, người chết là việc lớn, xóa bỏ hế0t ân oán khi còn sống. Hắn tình nguyện đi theo chủ để giữ vẹn đạo nghĩa của mình, ta cũng khôn0g có gì để so đo. Bảo Công Liêu đưa hắn về mai táng đi.”
Nói Khương Bồng Cơ không tức 3giận là không thể, nhưng cô cũng không còn cách nào khác.
Dựa theo những gì cô được giáo dục từ khi còn nhỏ, tự sát là hành vi rất nhu nhược, cho dù là vì lý do gì, hành vi này đều rất đáng khinh.
Khương Bồng Cơ thà tự đưa đầu mình đến tay người ngoài cũng không chịu tự mình kết liễu mạng sống của mình, cho nên cô không thể giải thích nổi lựa chọn của Trình Tuần. Nói một cách ích kỷ, cô tình nguyện để Trình Tuần đến trước mặt mình đánh nhau một trận, dù sao cũng tốt hơn để hắn đập đầu tự sát trước mặt Trình Viễn!
Hắn chết rất dứt khoát, nhưng hắn làm vậy thì vợ con trong nhà và cha mẹ già phải xử lý thế nào đây?
Khương Bồng Cơ nghĩ tới Trình Thừa đã bạc cả mái đầu, lại càng buồn rầu hơn nữa.
Toàn bộ khán giả trong kênh livestream đều rơi vào trạng thái ngơ ngác, đầu tiên là Hứa Bùi đốt lửa tự thiêu, sau đó là Trình Tuần đập đầu tự sát…
Mặc dù nói lập trường khác nhau nhưng khi nghe tin tức này, không ít người vẫn vô cùng thổn thức.
Người tổn thương nhất chính là những fan từng yêu thích Hứa Bùi, năm đó Hứa Bùi cũng là một công tử ôn hòa, gom được không ít khán giả trở thành fan.
[Ô Mai Đặc Chế]: Thất bại không đáng sợ, giữ được núi xanh không lo không có củi đốt, sao Hứa Bùi lại nghĩ quẩn như vậy chứ?
[Cửu Thiên Chiến Bát Hoang]: Thiên hạ đại loạn chính là bi kịch đối với huynh đệ nhà họ Hứa, Hứa Bùi khiến Hứa Phỉ phải thắt cổ tự vẫn, Hứa Bùi đi tới đường cùng liền đốt lửa tự thiêu… Với bọn họ mà nói, chỉ cần lùi lại một bước thì có thể không cần phải chết, cho dù không lấy lại được vinh quang ngày trước, nhưng làm một phú ông giàu có bình thường lại không thành vấn đề. Vấn đề ở đây là lòng tự trọng của bọn họ có thể dễ dàng chấp nhận kết cục đó sao? Chẳng thà chết đi, chứ không muốn tùy tiện. Mỗi người một chí hướng, đây chính là lựa chọn của họ, người ngoài cùng lắm cũng chỉ cảm khái được vài câu… Nói một câu không may thì, nếu như Streamer của chúng ta cũng gặp phải cục diện phải tham sống sợ chết mới có thể sống sót, dựa theo tính cách của cô ấy, hẳn cũng sẽ đưa ra lựa chọn kịch liệt nhất nhỉ?
Sống thì không khó, khó là phải lùi lại một bước kia.
Cho dù là Hứa Phỉ hay là Hứa Bùi, bọn họ đồng ý đầu hàng sẽ có thể bảo toàn mạng sống, nhưng bọn họ lại không đồng ý làm vậy.
Đối với bọn họ mà nói, tự tôn còn quan trọng hơn tính mạng, chết thì không đáng sợ, còn sống thì cần có dũng khí rất lớn.
Bởi vậy, cái chết của bọn họ đã được định từ sớm rồi.
Nếu nói cái chết của Hứa Bùi có thể hiểu được, việc Trình Tuần đập đầu tự sát đã trở thành chủ đề cho người xem thảo luận, mọi người ai ai cũng tự cho mình đúng.
Không ít người xem cảm khái sự trung thành của hắn, nhưng một nhóm khán giả khác lại không đồng ý.
Sự trung thành của Trình Tuần với chủ công Hứa Bùi rất sâu nặng, nhưng còn chức trách làm con, làm chồng, làm cha của hắn thì sao?
Đừng quên là ở thời đại này, tuổi tác của Trình Thừa đã không còn trẻ trung gì nữa.
Bất chợt nghe được tin con trai cả của mình tự sát, ông lão như vậy chịu nổi sự đả kích này sao?
Đối với những người xem chưa nhìn thấy Trình Tuần thì cái mác của hắn cũng chỉ là “trưởng tử của Trình Thừa”, “huynh trưởng của Trình Viễn” mà thôi.
Hắn chết rất dứt khoát, nhưng người thân trong nhà phải mất bao lâu mới có thể nguôi ngoai được chuyện này đây?
Bàn âm mưu một chút, liệu vợ con của Trình Tuần có ghi mối thù này lên người Streamer Khương Bồng Cơ hay không?
Chỉ mới nghĩ đến đây, hảo cảm của người xem dành cho Trình Tuần lại càng kém.
Nếu như không có bốn chữ “người chết là lớn” thì chỉ sợ cái tên Trình Tuần này cũng bị bọn họ lôi ra chửi một trận.
Sau khi đánh hạ thành Sơn Ủng vẫn còn rất nhiều khu vực cần phải giải quyết hậu quả, Khương Bồng Cơ làm chủ công có thể giao những việc vụn vặt lại cho cấp dưới còn mình ngồi không, nhưng có một vài việc lại nhất định cần cô phải ra mặt, ví dụ như tiếp quản của cải của Hứa Bùi, chiêu mộ những nhân tài còn có thể dùng được.
Đương nhiên, những nhân vật bình thường thì không cần Khương Bồng Cơ phải ra mặt, bọn họ không có giá trị, nhưng Hàn Úc lại khác.
“Xa cách nhiều năm, Văn Bân vẫn ổn chứ.”
Khương Bồng Cơ và Hàn Úc coi như là “bạn học”, trước khi cô tới Lang Gia cầu học, cô đã quen Hàn Úc rồi, hai người cũng coi như là có quen biết.
Hàn Úc không bị người khác trói gô nhưng lại bị giam lỏng ở trong một căn lều nhỏ, không thể ra ngoài.
Cho dù dáng vẻ của anh ta có phần tiều tụy nhưng hai mắt vẫn sáng ngời, tinh thần sáng láng đó khiến cho anh ta không có vẻ chật vật của tù nhân một chút nào.
Khương Bồng Cơ tùy ý ngồi xuống bên còn lại của chiếc bàn trước mặt Hàn Úc, âm thầm quan sát thanh niên đối diện mình.
Hàn Úc hỏi: “Lan Đình Công đang nhìn gì thế?”
Khương Bồng Cơ nói: “Ta từng nghe người ta nói, năm tháng như đao, từng đao thúc người già úa. Có điều ông trời cũng rất thiên vị Văn Bân, dường như câu này không có tác dụng với huynh. Ta còn nhớ rõ cảnh tượng gặp Văn Bân ở bên bờ Hoàn Thủy năm ấy, mỹ nhân đẹp như tranh khiến năm tháng phải kinh ngạc.”
Khi còn trẻ quả thực Hàn Úc rất xinh đẹp, không ít khán giả còn tải hình ảnh HD lúc đó về làm bưu thiếp.
Thiếu niên cao gầy mặc trang phục nho sam màu xanh, làn da tinh tế như gốm trắng, đôi mắt sáng ngời hiền hậu, môi đỏ răng trắng, khóe môi lúc nào cũng mang ý cười.
Dường như có nói gì hơn nữa cũng không thể miêu tả kỹ càng vẻ đẹp của anh ta.
Sắc mặt Hàn Úc không thay đổi, khẽ cười nói: “Nói lời này cho Tử Hiếu nghe sẽ thích hợp hơn đó.”
Nếu như Khương Bồng Cơ là đàn ông, mấy lời này cùng lắm chỉ hơi gay một chút.
Quan hệ giữa chủ công và thuộc hạ luôn luôn rất gay nhưng lại rất thuần khiết, trong lịch sử cũng có không ít chủ công viết thư tình cho thần tử kìa.
Có điều Khương Bồng Cơ là một cô gái, mấy câu này liền trở nên mờ ám.
“Ta chỉ cảm khái thời gian trôi nhanh, vận mệnh trêu người mà thôi, hoàn toàn không có suy nghĩ thiếu tôn trọng nào.” Khương Bồng Cơ buồn cười xua tay giải thích, cô cũng không muốn làm đổ giàn nho ở sau viện: “Năm ấy, hẳn là huynh cũng không thể ngờ đến tình hình như lúc này…”
Hàn Úc cau mày, hỏi ngược lại: “Ta của lúc đó sao? Vậy Lan Đình Công thì sao? Chẳng lẽ ngươi đã đoán được từ trước rồi?”
“Tất nhiên là đoán được, Liễu Hi ta cũng không phải kiểu người cam chịu để yên. Thà rằng chết cho oanh liệt cũng không chịu chết một cách bừa bãi vô danh.” Khương Bồng Cơ cười nói: “Huynh không cảm thấy hồi đó Đông Khánh thối nát đến mức khiến người khác khó thở sao? Theo ta thấy, những thứ thối nát thì nên bỏ đi càng sớm càng tốt, thịt phải mới mẻ mới có thể để lâu dài được, để mãi thịt thối không xử lý, ngược lại còn bịt lên miệng vết thương một miếng vải xa hoa sẽ chỉ làm thịt ở bên trong càng ngày càng thối nát nghiêm trọng hơn thôi.”
Từ trong xương cô đã có gen gây sự rồi.
Bảo cô chịu chết sao?
Không có chuyện đó đâu.
“Thối nát?” Hàn Úc không đổi sắc mặt, giọng nói bình thản hỏi Khương Bồng Cơ: “Ở đâu?”
Hàn Úc từng phân tích Khương Bồng Cơ nhiều lần, nhưng lần nào cũng chẳng thể tường tận, chỉ có lúc này tiếp xúc gần gũi, anh ta mới phát hiện cô thật sự rất khác so với người trong tưởng tượng của anh ta. Những chư hầu kia cho dù tệ đến thế nào cũng phải che che giấu giấu, dùng một tầng vải để che giấu bản thân, cô thì ngược lại, cứ thẳng thừng chẳng sợ bị sỉ vả. Rốt cuộc là cô không có tâm kế hay là do quá thẳng thắn?
Rất rõ ràng, hẳn là cái phía sau.
Ai dám nói cô là một cô gái xinh đẹp ngốc nghếch không có tâm kế cơ chứ?
Những người tin vào lời này mới thật sự là ngu xuẩn.
“Ở đâu chẳng vậy, chỗ nào cũng nát, hết thuốc chữa rồi, có làm gì cũng vô dụng thôi.” Khương Bồng Cơ nói: “Người đứng đầu thô bạo thiếu nhân tính, bất công thiên vị lại không nghe tiếng nói của dân, người làm thuộc hạ gian trá không trung thành, lợi dụng quyền hành lại mặc kệ căn bản của xã tắc… Thế gia tham lam vơ vét của cải, lừa gạt, thôn tính đất đai, chỉ biết thân mình mà ép chết biết bao nhiêu tính mạng vô tội? Lãnh thổ Đông Khánh không nhỏ, dân chúng cần cù trồng trọt nhưng vì sao năm nào cũng có nhiều người đói chết? Chẳng lẽ là lỗi cho thời loạn? Rõ ràng là lỗi ở kẻ hôn quân, sĩ tộc! Trong mắt bọn họ, tông tộc lớn hơn quốc gia, nếu có được chút lợi ấm thân nào, cho dù có phản quốc bán chủ thì cũng có sao? Chẳng lẽ, Văn Bân cảm thấy tất cả những chuyện này đều không sai ư?”
“Dù có sai thì sao?” Hàn Úc nói: “Thứ cho Úc nói thẳng, dựa theo những thành tựu hiện nay của Lan Đình Công, cũng đã đủ tự lập một quốc gia rồi. Ngài có thể tưởng tượng việc khen thưởng thế nào cho người có công khai quốc không? Người có ham muốn cá nhân, tham lam cũng là bản tính. Bọn họ có công phò vua, chỉ với từng đó công lao, sau nhiều năm có thể sẽ thành một nhà quyền quý ngang ngược. Tất cả những gì họ làm sau đó chưa chắc đã tốt hơn được ‘thối nát’ trong lời Lan Đình Công là bao.”
Khương Bồng Cơ nói: “Cho nên ta mới cần ‘pháp’, trên có thể hạn chế quân vương, dưới có thể quản lý dân thường.”
Truyện khác cùng thể loại
10 chương
70 chương
25 chương
53 chương
49 chương