Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 1126 : Ta muốn toàn bộ chín châu bốn biển này (26)

Cuối cùng, sau bao ngày chờ đợi thì Hàn Úc cũng đế3n Nhưng khi thực sự gặp được Hàn Úc rồi, 2Hứa Bùi lại có chút chột dạ mà không rõ nguyên do0. “Úc bái kiến chủ công”. Hàn Úc 0chắp tay thi lễ Bầu không khí bên trong l3ều vải như bị đóng băng lại Mọi người dẫu có mù thì cũng nhìn ra được tâm trạng của Hàn Úc lúc này tệ thế nào Hứa Bùi tiến lại đỡ Hàn Úc đứng dậy rồi nói với vẻ tha thiết: “Văn Bân thật sự đã để ta phải đợi cực khổ rồi...” “Không thể giúp chủ công giải quyết được khó khăn, đó là lỗi của Úc Thịnh tình của chủ công, Úc cũng không dám nhận.” Nét mặt Hàn Úc lạnh lùng, giọng nói cứng ngắc Những người quen biết anh ta đều biết rằng anh ta đang vô cùng tức giận Hứa Bùi vừa may lại chính là kiểu người quen biết” đó “Văn Bân như vậy rõ ràng là đang giận ta rồi.” Hứa Bùi ngại ngùng nói: “Cho dù thế nào thì cũng nên nói cho ta biết ta đã làm sai ở đâu chứ.” Không đưa ra lý do liền phán cho người ta tội chết Tội phạm tử hình cũng có nhân quyền mà “Người phàm chứ không phải thánh nhân, ai mà không mắc phải sai lầm?” Hàn Úc mở lời, Hứa Bùi thở phào nhẹ nhõm Tuy nhiên không đợi cho hắn ta được yên tâm, Hàn Úc lại nói tiếp: “Tuy nhiên, chủ công không phải thì có thể lượng thứ Những sai sót của mưu thân thì không thể bỏ qua Bổn phận của kẻ mưu sĩ, không trung thành can gián, há chẳng phải không làm tròn bổn phận sao? Mặc cho chủ công đi sai đường, sai càng thêm sai, tội chồng chất thêm tội! Úc xin vâng chủ công trách phạt, tuyệt đối không một lời oán trách...” Nếu không nghe đến câu nói sau cùng thì Hàn Úc rõ ràng là đang có ý đả kích các mưu thần của toàn bộ doanh trướng Ý tứ trong lời nói thoắt chuyển, anh ta lại nhận hết lỗi lầm về mình Những mưu sĩ khác: “...” Cảm giác tức muốn ói máu, nghẹn đến phế quản chua chua thật không hề dễ chịu Tất cả mọi người đều biết rõ Hàn Úc đang chỉ một điểm tên đả kích bọn họ nhưng không có cách nào để phản bác lại anh ta Dẫu sao thì người ta chỉ nói là tự mình có lỗi, người ngoài vội vã lên án để làm gì? Chẳng phải càng tỏ ra bản thân đang “nhột” sao? Hứa Bùi ngượng đến đỏ mặt, hắn ta cũng không biết là mình đã phạm phải lỗi gì nhưng trước tiên nên dỗ dành Hàn Úc mới là nước đi đúng Hắn ta cúi đầu nhận lỗi rồi, Hàn Úc cũng không thể cứ rắn mãi không buông Vì vậy anh ta cũng cho hắn ta một nấc thang để bước xuống Bề tôi ỷ vào sự tín nhiệm của chủ công, được cưng chiều mà kiêu ngạo Đây không phải là cốt khí mà chính là tật xấu. Hứa Bùi nói: “Thật may là có Văn Bân tới, ta cũng cảm thấy yên lòng hơn nhiều rồi.” Chủ công nào cũng trang bị đầy đủ kỹ năng nói những lời yêu thương Bộ sách bí kíp dỗ ngọt người khác càng ngày càng sâu sắc càng ngày càng nhiều, giống như heo nái mặc áo ngực.. cứ hết lớp này đến lớp khác Khương Hồng Cơ? Đây là trường hợp đặc biệt, những lời ngon ngọt của cô có duy nhất một thuộc tính, đó là rất logic. Úc một mình bôn ba, tin tức lấy được không hẳn rất chi tiết, nhưng có một chuyện này...” Hàn Úc ngừng một chút rồi nói thẳng: “Úc cho rằng chủ công hành sự có phần hơi lỗ mãng, làm mất đi phong phạm Liễu Hi mượn binh tiếp viện Hứa Phỉ, chủ công vì sao lại xuất binh giúp đỡ Liễu Hi?” Hứa Bùi bối rối Hắn ta giúp đỡ Liễu Hi lúc nào? “Lời này của Văn Bân là thế nào?” Hàn Úc nói: “Liễu Hi cứu Hứa Phỉ Chủ công cứ để cô ta cứu hắn ta là được rồi Bây giờ công phá thành Sơn Ủng, chẳng phải là đang giúp Liễu Hi hay sao?” Hứa Bùi một lời khó nói hết Suy luận này không đúng rồi Hàn Úc tiếp tục phân tích: “Hứa Phỉ cũng không phải dạng hiền lành Liễu Hi cứu hắn ta, chính là cầm trên tay củ khoai nóng Chủ công dừng tay đúng lúc thì ngược lại có thể củng cố tình nghĩa huynh đệ giữa ngài và Hứa Phỉ, tránh cho thiên hạ bàn tán chủ công bạc tình bạc nghĩa Huynh đệ trong nhà đấu đá, nói cho cùng cũng là chuyện trong nhà Liễu Hi giúp đỡ những chủ công cũng không có ý đưa Hứa Phỉ vào chỗ chết Cô ta làm như vậy ngược lại sẽ bị tiểu nhân đánh giá là xúi giục huynh đệ ngài đánh nhau Chủ công thậm chí có thể viết một bài hịch văn đưa cho Liễu Hi, chiếm được đại nghĩa Liễu Hi nếu xuất binh thì cũng là vô danh, vô ích Nhưng bây giờ, chủ công không để ý đến tình nghĩa huynh đệ cùng dòng tộc, tấn công thành Sơn Ủng, sẽ bị mang tiếng bạc tình bạc nghĩa" cả đời không xóa được.” Đánh giặc thì nhất định phải đánh, nhưng có sự khác biệt rất lớn giữa vô cớ và đường đường chính chính xuất binh Một màn diễn xuất của Hứa Bùi, tấn công thành Sơn Ủng, quyền chủ động khai chiến cứ thế bị giao ra Chỉ mong Hứa Phỉ không có chuyện gì Nếu không Hứa Bùi còn phải bị bọn lưu manh Liễu Hi đổ cho tiếng như là kẻ giết chết huynh đệ Huynh đệ trong nhà đầu đá không phải là chuyện hiểm nhưng ít khi nào xảy ra chuyện đổ máu.. Chuyện ở hoàng thất Đông Khánh kia thì không tính Nghe Hàn Úc nói những lời này, Hứa Bùi lại mơ hồ cảm thấy rất quen thuộc, giống như đã từng nghe qua ở đâu đó rồi vậy. Hắn ta liếc qua một vòng trong trường, nhìn thấy Trình Tuần ngồi chỉnh tề ở trên tấm đệm, trong lòng không nhịn được lại sinh ra tâm trạng hối tiếc “Văn Bân có kế sách gì để phá vỡ đại cục chăng?” Hứa Bùi khôn khéo, khiêm tốn thỉnh giáo Hàn Úc nói: “Nếu chủ công có thể bắt tay làm hòa với Hứa Phỉ, đối xử tốt với hắn ta thì cục diện này không phải không phá vỡ được.” Bắt tay giảng hòa? Biểu cảm của Hứa Bùi cứng đờ. Yêu cầu này thật khiến cho người ta cảm thấy khó chịu, hắn ta thà rằng đánh nhau ba trăm hiệp với Hứa Phỉ “Ngàn người đồng lòng thì có thể có được sức lực của ngàn người Vạn người không hợp sức thì ắt hẳn sức mạnh cũng chỉ như một người mà thôi Chủ công và Hứa Bùi cùng một tổ tông, hai người đều thuộc dòng chính Nếu như có thể xóa bỏ hiềm khích lúc trước, bắt tay tương trợ, hai người đồng tâm hiệp lực.. Lo gì bá nghiệp lại không thành? Hứa thị không được hưng thịnh?” Nếu đổi lại là lúc trước, Hàn Úc cũng sẽ không nói ra những lời này, có nói cũng không có tác dụng Hai anh em đánh nhau như gà chọi vậy, anh ta biết khuyên thế nào? Nhưng hôm nay chủ công ỷ thể ép Hứa Phỉ, dồn đến bước đường cùng thì hai bên mới có khả năng miễn cưỡng hợp tác Nếu có thể một lần mà giải quyết được tình trạng đấu đá gay gắt giữa hai anh em Hứa thị, kết thúc nội chiến chia rẽ Hứa thị, vậy thì cũng không mất mát gì, trong cái rủi lại có cái may Nghĩ đến điều này, Hàn Úc thật sự muốn gửi lời hỏi thăm đến ông nội của huynh đệ Hứa Bùi Bất công là một chuyện nhưng vì bất công mà dẫn đến việc huynh đệ tương tàn, đấu đá chia rẽ trong gia tộc thì thật đúng là mất trí Hứa Bùi nghe vậy cảm thấy rất khó chịu nhưng lại không dám trực tiếp gạt bỏ kiến nghị của Hàn Úc Hắn ta chỉ có thể dùng cách “câu giờ” để trước tiên là đuổi Hàn Úc đi, sau đó mới trở về suy nghĩ thật kĩ Ai ngờ Hứa Bùi còn chưa nghĩ ra rốt cuộc có nên bắt tay làm hòa với Hứa Phỉ hay không thì bất ngờ truyền tới một tin dữ Hứa Phỉ.. Chết rồi.. Hứa Bùi kinh hãi trợn tròn hai mắt, bàn tay phải cứng đờ nắm chặt bả vai người đưa tin, thất thần nói: “Ngươi nói cái gì? Người nào chết?” “Hứa, Hứa...” Người báo tin run sợ, thấy thái độ của Hứa Bùi không được bình thường liền sửa lại: “Lệnh Văn Công chết rồi” “Chết thế nào?” Hứa Bùi dường như không thể chấp nhận được Người báo tin lại nói: “Tự vẫn.” Vẻ mặt Hàn Úc phía bên kia biến sắc. Nếu là bị người khác chém chết thì còn có thể nói là binh lính nào đó không may ngộ sát, vừa thao túng được dư luận còn có thể rửa sạch được tiếng nhơ” Nhưng nếu là tự vẫn thì chính là bị người khác đẩy vào bước đường cùng tuyệt vọng mà tìm đến cái chết! Ai là người bức ép, nhìn qua liền thấy ngay Trong lòng Hàn Úc cả kinh nhưng đầu óc vẫn hết sức tỉnh táo Anh ta bây giờ không chỉ phải lo lắng vì binh lính của Khương Đồng Cơ mà còn lo lắng vì “bát nước bẩn” Khương Bổng Cơ vừa mới hắt vào “Thi thể đâu?” Hứa Bùi truy hỏi Người đưa tin nói: “Thi thể của Lệnh Văn Công đã được trưởng nữ thu lại.” Hứa Bùi thở phào nhẹ nhõm Hàn Úc phía bên kia nghe vậy thì kinh hồn bạt vía Phụ thân tự vẫn, người thu nhận thi thể không phải là vợ hay con trai nối dõi mà lại là trưởng nữ? Trừ khi... Anh ta đang suy nghĩ thì bên ngoài chợt có tiếng binh lính truyền tin đến “Bẩm báo.. Bên ngoài doanh trại có sứ giả xin cầu kiến.” Hứa Bùi nói: “Cho hắn vào...” Trình Viễn chủ động xin đến doanh trại của Hứa Bùi với tư cách là một sứ giả Dương Tự cảm thấy quá nguy hiểm nhưng Trình Viễn nói một câu khiến gã nhẹ nhõm đi ít nhiều “Hai bên giao chiến, không chém sứ giả Hứa Bùi cũng không phải là chủ công”? Hứa Bùi này vẫn còn cần thể diện, trừ trường hợp đặc biệt thì tuyệt đối sẽ không làm những chuyện tự hủy danh dự như vậy.