Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 96 : Lòng người

Dịch giả: Đường Huyền Trang - Không nói nhiều nữa! Tới tới, uống rượu uống rượu! Lâm Thiệu cầm cái bình, bắt đầu gào to bắt mọi người uống rượu. Sau khi Tiên Kiếm kết thúc, đối với Tống Thanh Phong mà nói, cũng không ảnh hưởng bao nhiêu, những cũng không thể coi là tốt, nên cũng làm mấy chén. - A! Mập mạp, làm sao ngươi không uống? Hứa Lạc vỗ vai Vương Thái. Từ khi chơi Diablo cùng nhau, quan hệ của hai bên coi như không tệ, cho nên lần này đi uống rượu cũng tiện thể gọi luôn Vương Thái. - Uống! Vương Thái ngẩn người, hắn tạm thời không chơi Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện, phần lớn là xem người khác chơi, bởi vậy tâm tình không giống mấy người khác. - Đáng tiếc hương vị rượu này so với Sprite chênh lệch nhiều quá. Tống Thanh Phong một bên uống, một bên tặc lưỡi. - Sprite không say lòng người! Dứt lời, Lâm Thiệu lại uống một hớp lớn, dường như vì uống nhiều quá nên khuôn mặt đã đỏ bừng. Không chỉ là bọn hắn, lúc này không ít khách hàng trong Thanh Phong Minh Nguyệt đều bầy những hũ rượu lớn, ngay cả Thẩm Thanh Thanh vốn không uống rượu, cũng bầy một phần Bích Ngọc Tửu, ngồi phía trước cửa sổ. Từ Tử Hinh ngồi đối diện nàng, mới uống một bầu rượu, mặt cũng không đỏ. - Ta vẫn thích uống Sprite! Thẩm Thanh Thanh uống một chén nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp nổi một tầng đỏ ửng, lẩm bẩm nói. Từ Tử Hinh véo má, đôi mắt hơi say: - Nếu điểm tâm của Thanh Phong Minh Nguyệt Các ăn ngon như Haagen-Dazs, rượu cũng uống ngon như Sprite thì tốt biết bao. Phục vụ mang thức ăn lên nghe thấy vậy liền tối sầm mặt. Mấy ngày gần đây, nghe Sprite, Haagen-Dazs nhiều đến nỗi chai cả tai, cũng không biết đấy là cái gì, lấy ra so sánh với đồ ăn trong Thanh Phong Minh Nguyệt Các cũng thôi đi, vậy mà vừa ăn vừa nói đồ trong Thanh Phong Minh Nguyệt Các không ngon? Phải biết rằng đầu bếp của Thanh Phong Minh Nguyệt Các được mời từ kinh sư đến, so với đầu bếp trong hoàng cung cũng không kém bao nhiêu! Mà lúc này, trên tầng bốn của Thanh Phong Minh Nguyệt Các, trong một gian phòng được bố trí cực kỳ độc đáo, trang nhã. Sau chiếc rèm tối, có thể thấy được hình dáng của một nữ tử, mặc dù cách rèm cửa, những có thể thấy được ngũ quan của nữ tử kia thanh tú, đôi mắt sâu đẹp như được khảm dưới đôi mi, hai chiếc môi nhẹ nhàng quý phái, mở miệng, mười phần ngạo khí nhưng không mắt đi phong thái thanh nhã: - Thanh Hà, Uyển Ngọc. Đứng trước mặt là một nam một nữ, nam ước chừng ba mươi mấy tuổi, ánh mắt thận trọng, nữ thì đứng đằng sau, cả hai người đều hơi cúi đầu. Nữ tử cầm một bình trà xanh, có chút tùy ý: - Ta mới từ kinh sư trở về, cũng không dễ được nghỉ ngơi một chút, có chuyện gì? Hồi báo một chút đi. Hai người lập tức báo cáo những tình huống trong mấy ngày qua ở Thanh Phong Minh Nguyệt Các. - Khách thường xuyên nói... Rượu của chúng ta kém cái gì mà Sprite của một tiểu điếm? Dường như nữ tử thấy có chút buồn cười: - Điểm tâm cũng kém xa cái Haagen-Dazs gì đó? Nữ tử khinh thường nói: - Một tiểu điếm mà thôi, những người khách này thích ăn cái gì thì để bọn hắn ăn, ảnh hưởng gì đến chúng ta? ----------- Tố Thiên Cơ đứng bên ngoài Thiên Cơ điện, lúc này trời đã tối, ánh sao sáng chói trong màn đêm, nhìn qua dãy núi trùng điệp, cùng với sao trên trời, dường như trong đáy lòng có một loại cô đơn mà dĩ vãng chưa từng trải qua. Vẩy đầu ngón tay một cái, kiêm quang bay ra như dòng nước, cùng với biển hoa bên ngoài điện, hòa lẫn vào nhau. Nạp Lan Hồng Vũ đứng trước đại điện của Nạp Lan gia, trong lòng sinh ra vài ý nghĩ, híp mắt nói: - Khi lão phu ở tuổi trung niên, đã từng nghe thấy vị kia nói quá "Võ không thể không chuyên tâm", lão phu tốn hơn nửa đời người, muốn làm được như vậy, thật sự là khó sao? Phúc Lão đứng sau hắn, rất lâu không nói gì, cũng không biết qua bao lâu, mới trả lời: - Lão gia, chúng ta... Đều già rồi. Nạp Lan Hồng Vũ nở nụ cười, trong tiếng cười, không biết là do tuổi xế chiều hay là bất đắc dĩ: - Đúng thế, đều từng tuổi này rồi, còn muốn cái gì mà "Võ không thể không chuyên tâm". Hoa hữu trọng khai nhật Nhân vô tái thiếu niên Dịch ý: Hoa tàn rồi thì có thể nở lại nhưng con người không thể quay lại thời niên thiếu. Nạp Lan Hồng Vũ thở dài một hơi, hắn hôm nay, cũng chỉ loay hoay bên hoa cỏ, khi nhàn nhã, giải sầu một chút, vậy là đủ rồi. - So với câu "Võ không thể không chuyên tâm", lão phu lại hướng về câu "Thượng thiên nhược thủy" kia hơn. Nạp Lan Hồng Vũ chinh phạt cả đời, tâm tình bây giờ, càng hướng về yên tĩnh. Nạp Lan Minh Tuyết đứng trong vườn lê ở đình viện của nàng, dường như đang nhìn đến xuất thần. - Nạp Lan tiểu thử, ngươi cũng đang khổ sở sao? Lúc này Lam Yên còn đang cầm khăn tay, thỉnh thoảng lau lên mặt. - Không có. Nạp Lan Minh Tuyết quay đầu lại, ánh trăng chiếu vào gương mặt đẹp như tuyết kia, nàng mở miệng hỏi: - Lam Yên, ngươi cảm thấy Phương lão bản trong quán nét thế nào? - Rất tốt. Mặc dù không biết vì sao Nạp Lan Minh Tuyết tự nhiên hỏi cái này, những vẫn mở miệng trả lời: - Mặc dù hai cái thế giới trò chơi trước có chút cổ quái, nhưng hết sức mới lạ, cũng không biết là ý tưởng kỳ diệu của ai, Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện thì... Tương đối giống thế giới của chúng ta, không nghĩ tới là không chán, mà ngược lại càng cảm thấy thêm kinh điển... - Vậy ngươi thích không? - Đương nhiên! Nói đến cái này, Lam Yên hưng phấn. - Bây giờ nói... Ta đặc biệt thích cái Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện này. - Đúng vậy a... Nạp Lan Minh Tuyết cúi thấp đầu. - Nhân vật bên trong, võ học, đều làm cho người ta rất tích, tất cả mọi người đều thích, cho nên... Cái này mới không tốt. - Vì sao đều thích lại không tốt? Lam Yên nghe mà không hiểu ra sao. - Rất đơn giản. Nạp Lan Minh Tuyết bắt đầu nói. - Sinh ý của cửa hàng Phương lão bản tốt như vậy, tự nhiên sẽ có người đố kỵ với việc buôn bán của hắn, mặc dù không có ai cùng nghề, nhưng làm thương gia, ảnh hưởng vẫn phải có, bọn hắn sẽ bất mãn việc Phương lão bản đoạt chuyện buôn bán của hắn, mà Phương lão bản chỉ là giới bình dân, bây giờ lại có xu thế vượt lên đầu quý tộc... Nói tóm lại, rất nhiều chỗ, đối với hắn mà nói thì không phải chuyện tốt, mặc dù có vị tu sĩ kia tọa trấn, cũng không phải chuyện gì cũng có thể giải quyết. Nạp Lan Minh Tuyết ấn một cái vào ngực Lam Yên: - Lòng người... Luôn luôn phức tạp, huống chi cái pháp khí gọi là máy tính này, chỉ sợ bỏng mắt rất nhiều người, muốn kiếm một chén canh từ nó... Không nói ai khác, chí ít nàng cũng đã từng là một thành viên trong đó. - Những người này tách ra cũng không làm nên chuyện gì, nhưng chỉ sợ có người tập hợp bọn họ lại một chỗ. -------------- Nam Minh thương hội. Bấy kỳ địa phương nào, bất kỳ thế giới nào, cũng không thể thiếu được loại nghề thương nhân này, cho dù là thế giới đầy võ giả và tu sĩ này cũng thế. Tu sĩ không thể thiếu pháp khí, đan dược, võ giả cần sách võ kỹ, dược liệu rèn luyện thân thể, tất cả những điều này đều kích thích rất lớn đến phát triển thương nghiệp. Mà có thể đem việc này phát triển, cung cấp nhu cầu cho tu sĩ cấp cao cùng với võ giả có thực lực mạnh mẽ, thương hội như vậy, tuyệt đối không tầm thường. Hoắc Sùng là một trung niên gầy gò, đồng thời cũng là một tu sĩ có tu vi cường đại. Hắn ngồi trước bàn, cầm trong tay một phong thư, thần quang trong mắt ngưng lại: - Bàng Như Liệt?