Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 141 : Mê sách với ăn hàng chẳng khác nào cuồng phấn

Dịch giả: Đường Huyền Trang Tối nay Vu Lượng đi uống một chút rượu, nên trở về hơi trễ. Mà khi hắn trở về học phủ, đang chuẩn bị vào đạo sư viện, bỗng nhiên nhìn thấy phía trước có mấy cái bóng đen chạy qua. - Tần lão quỷ đi rồi. Một cái bóng đen nói nhỏ: - Ta nhịn gần chết! Nhiều đạo sư đi như vậy, khẳng định độ đề phòng của học phủ sẽ giảm bớt! - Đi! Chúng ta đi quán nét! - Uy, các ngươi... - Quán nét!? Không phải là cái tiểu điếm kia sao? Vu Lượng giật mình một cái, gần như tỉnh rượu ngay lập tức, lại có đệ tử dám đêm hôm vụng trộm tới quán nét?! Vậy mà được! Tốc độ của mấy tên đệ tử này rất nhanh, thân thủ vô cùng lưu loát, giống như là đã được diễn luyện qua rất nhiều lần! Mà với tu vi như này, ít nhất cũng phải là Địa Tự viện, chờ đến khi hắn đuổi theo, chỉ thấy mấy tên đệ tử đã sớm vượt qua tường bao của học phủ! Vu Lượng có tu vi không thấp! Nhảy một cái là có thể vọt qua tường, quả nhiên là nhìn thấy mấy tên đệ tử ở ngay phía trước. - Có người đuổi theo?! - Không phải đạo sư chứ?! - MK! Chạy mau! - Còn dám chạy?! Sắc mặt Vu Lượng lạnh lẽo, vừa đuổi theo, còn cách vài bước, liền nghe được một tiếng ngâm xướng nhỏ xíu. Ngay sau đó hắn thấy trước mặt mình tối sầm! Cái gì cũng không thấy! - Đi mau! Ta đã cho hắn dính Áo Choàng Ma Ảnh! Nhất thời sẽ không nhìn thấy ai! - Huynh đệ! Trâu bò! - Kỹ năng trong trò chơi dễ học dễ dùng a! - Tranh thủ thời gian chạy! Tác dụng không được bao lâu! Đợi đến khi Vu Lượng lấy lại thị lực, quả nhiên là đã không nhìn thấy thân ảnh của mấy tên đệ tử trèo tường! Như này thì làm sao mà xử lý?! Lại tổ chức kiểm tra phòng ngủ?! - Không đúng... Vu Lượng thầm nghĩ: - Ta nhớ rằng bắt được đệ tử tiến vào quán nét là có thưởng a... Hắn vội vàng đuổi theo, tìm không thấy ai? Vào trong tiệm kia tìm không được sao? --------------------- - Không nghĩ tới ta lại có thể trở thành nhân vật chính trong truyện tiểu thuyết? Đợi đến khi chơi xong sáu tiếng, Đổng Thanh Ly vẫn còn kích động. Nàng thích đọc truyện tiểu thuyết là không sai, nhưng chưa hề nghĩ tới lại còn có loại như này!? Có thể khiến cho người ta vào bên trong thế giới tiểu thuyết, làm nhân vật chính trong đó để thăm dò toàn bộ thế giới? Có thể tưởng tượng tâm tình như này, sau khi đọc một quyển tiểu thuyết cực kỳ đặc sắc, tiếp đó lại phát hiện ra mình xuyên qua tiến vào trong tiểu thuyết đó rồi biến thành nhân vật chính trong đó! Quá kích động! Trước đó Đổng Thanh Ly nghe được cái gì mà trò chơi, cái gì mà tiểu điếm Khởi Nguyên là đã cảm thấy chán ghét, nhưng bây giờ, nàng bỗng nhiên cảm thấy tiệm này rất thuận mắt. Mà không chỉ thuận mắt: - Ta cảm thấy ta đã say mê tiệm này! Đổng Thanh LY cảm thấy mình không thể nào che giấu nội tâm đang kích động, chạy đến trước quầy: - Lão bản, có phải ngươi đã đánh qua Andariel rồi không? - Phần 2 thế nào? Có khó không? - Đúng rồi, cái Haagen-Dazs kia ăn thật sự là quá ngon! Đổng Thanh Ly liếm nhẹ cặp môi, dường như tư vị vẫn còn đọng lại, đù sao nàng cũng không chỉ mê sách, mà còn là một người ăn hàng. Nếu không thì cũng không thể chèo lái quán rượu: - So với đồ ăn trong Thanh Phong Minh Nguyệt Các thì ngon hơn nhiều! Cách làm có đặc biệt như thế không? - Rốt cuộc ngươi là lão bản nhà nào? Trương Uyển Ngọc tối sầm mặt, nhìn cặp mắt Đổng Thanh Ly đang sáng như sao mà trong lòng khóc không ra nước mắt. Ai sẽ nghĩ đến chủ nhân đứng sau Thanh Phong Minh Nguyệt Các, lại chạy đến lăn lộn trong quán nét, suốt ngày thảo luận Diablo rồi lại còn tán thưởng đồ ăn cửa hàng khác ngon hơn nhà mình?! Cũng may là mang theo khăn che mặt nên không ai nhận ra, nếu không cảm giác hiện tại của Trương Uyển Ngọc là tìm cái lỗ nào trên mặt đất để chui vào. Được rồi! Dù sao cmn cũng đều đeo khăn che mặt, càn rỡ một chút thì có làm sao? Nội tâm Trương Uyển Ngọc đã như là vò mẻ không sợ rơi. - Chính là chỗ này! Vu Lượng đẩy cửa vào, rất nhanh nhìn thấy trước quầy có hai nữ tử mang khăn che măt đang cùng với một thiếu niên có bộ dáng bình thường và một tiểu la lỵ nói chuyện phiếm.