Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 139 : Trước tiên xếp hàng bốn, năm tiếng đi

Dịch giả: Đường Huyền Trang Mộc Hồng Chúc làm đạo sư võ kỹ, cũng không chỉ có quản lớp Giáp, bởi vậy không đi lên kinh sư với bọn họ. Lần quốc khảo này, Tần Bình mang theo rất nhiều đệ tử tinh anh cùng với một bộ phận đạo sư, bởi vì Lăng Vân học phủ không thể không mở. Nhiều nhất chính là đệ tử phổ thông, bọn họ vẫn lưu lại ở Lăng Vân học phủ, vẫn giống như trước, vẫn cố gắng tu luyện không ngừng. Mộc Hồng Chúc vẫn như trước kia, truyền thụ võ kỹ, chỉ là khi nhàn hạ, ngồi ở trên bức tường ở diễn võ trường, nghĩ tới những chuyện mờ mịt làm nàng luống cuống kia. Vốn nàng cho rằng, những thứ mà học phủ ra lệnh cấm, tuyệt đối không phải thứ gì tốt, học phủ làm vậy chính là nghĩ cho tiền đồ của những đệ tử này, mặc dù xử phạt có chút nặng, nhưng có thể hiểu được. Nhưng bây giờ nàng phát hiện, hoàn toàn không có chuyện như vậy! - Mộc đạo sư! Vu Lượng cũng là đạo sư võ kỹ, thời gian sắp tới sẽ được bổ nhiệm lên làm đạo sư võ kỹ ở Huyền Tự viện, nhìn thấy Mộc Hồng Chúc ngồi ở chỗ này, cảm thấy có chút kỳ quái. - Ngươi ngồi ở đây làm gì? Bởi vì cùng là đạo sư võ kỹ, vì thế song phương cũng khá thân. - Vu đạo sư, ngươi có nghĩ đến những đệ tử đi đến tiểu điếm mà học phủ ra lệnh cấm kia, thật ra cũng không nhất định là vì mê muội mất ý chí không? Dường như Mộc Hồng Chúc vẫn đang suy nghĩ điều gì đó. - Không phải nói là bị mê hoặc sao? - Không ít trong bọn hắn đều là đệ tử tinh anh đến từ đại gia tộc, dễ dàng bị mê hoặc như vậy sao? Mộc Hồng Chúc nhíu mày nói. Những đạo sư này không phải là không có não, mà là không cần thiết cân nhắc đến những điều này, nhưng khi Mộc Hồng Chúc gợi lên, Vu Lượng cũng lâm vào trầm tư. - Xin lỗi... Dường như Mộc Hồng Chúc ý thức được mình lỡ lời, nhìn thời gian. - Hẳn là không ảnh hưởng đến việc đạo sư giảng bài chứ? - Không có việc gì, không có việc gì! Vu Lượng nhìn diễn võ trường. - Còn chưa bắt đầu. Nhìn Mộc Hồng Chúc rời đi, Vu Lương hơi nghi hoặc: -... Làm sao bỗng nhiên lại nhắc đến những thứ này? Kỳ lạ... ------------------------- - Rốt cuộc chúng ta khổ khổ sở sở chèn ép tiểu điếm này là vì cái gì? Nhìn xung quanh không những ngồi đầy, hơn nữa lại còn là đông nghịt, bỗng nhiên Trần Phong cảm giác có chút mệt mỏi. Chẳng qua hắn phát hiện rằng, mình đã không có bản lĩnh đi quản những chuyện đấy, hắn cầm súng trong tay, thử đi thử lại nhiều lần. - Nhi tử, ngươi nói muốn mua vũ khí, chính là loại vật này? Trần Phong hỏi. - Không phải, những vũ khí này còn chưa khắc họa trận pháp, phải đem trận pháp khắc lên, đó mới gọi là lợi hại! - Khắc trận pháp... Trần Phong giật mình, lại lần nữa đem khẩu súng trong tay thử đi thử lại nhiều lần, phát hiện những vật này lại không có một chút khí tức linh lực nào! Không liên quan đến linh lực! Thế mà đã có uy lực như vậy? Có thể khống chế đại bộ phận sản nghiệp của Trần gia, hắn tuyệt đối không phải người ngốc! Giá trị của loại vũ khí này... Nếu quả thật là có thể khắc ấn trận pháp lên đó, như vậy nó hoàn toàn tương đương với một lưu phái luyện khí cách tân. Mà tính thực dụng của loại vũ khí này quá rộng rãi! Ngay cả người bình thường cũng có thể sử dụng! - Ngươi nói, Lam Diễm Các có thể chế tạo được loại vũ khí này? Âm thanh của Trần Phong có chút run rẩy. - Cũng chỉ là phỏng chế một bộ phần đơn giản mà thôi. Trần đại thiếu nói. - Chẳng qua sau khi khắc ấn trận pháp, uy lực cũng tương đối khả quan, hiện tại các luyện khí sư của Vân Hải Tông, Lưu Vân Đạo Cung cũng đều đang nghiên cứu loại vũ khí này. - Đều... Đều đang nghiên cứu? Trần Phong nhận thấy trong lời nhi tử mình có một cái tin tức nặng ký! - Đã như vậy, Trần gia chúng ta coi như lạc hậu hơn người thì cũng tuyệt đối không thể lạc hậu quá nhiều! Hắn lấy ngọc đưa tin ra, phát liên tục mấy tin! - Lão cha, ngươi đang làm gì thế? Chúng ta chơi mấy ván trước đã! - Ta muốn mời Dương thúc thúc, Vu thúc thúc, còn có mấy vị luyện khí trưởng lão ở trong tộc tới chơi cái Counter-strike này! - Nhanh! Chúng ta nhanh vào phong! Sắp bắt đầu! Tiết cung chủ cùng Diệp tông chủ vẫn đang chờ đấy! - A... Trần Phong vội vàng vào phòng của con trai minh, bởi vì là người mới, thời gian chuẩn bị hơi lâu một chút, chờ đến khi hắn vào trò chơi, thì đã ở thời gian chờ. Trước mắt là một mảnh kiến trúc mầu vàng, vẫn là bản đồ sa mạc. - Mua súng mua súng! Trần đại thiếu điều khiển lẫn lộn. - Đi theo ta! Rush B! Ngay khi bắt đầu trò chơi, đã thấy mấy người điên cuồng xông tới! - Pháo sáng, pháo sáng! - Mk ai ném? Đến chỗ ta! - Ta đang đi đến! - Nhanh ném bom khói! Yểm hộ! Tám quả bom khói được ném ra, gà bay chó chạy. Đến đến khi lấy lại tinh thần từ trong quả pháo sáng, cũng không ai rõ là đang ở bên nào, tóm lại là người đều ở một chỗ, không chết, chỉ thấy xung quanh tối tăm mù mịt, tất cả đều là sương mù! - Ta là ai? Ta ở đâu? Ai đang đánh ta? -.... Ha ha ha ha! Phía trước còn lại một tên! Trần đại thiếu mang theo súng máy điên cuồng càn quét, căn bản là không thấy ai. - Ở đằng sau ngươi! - Trận này thắng! Trận này thắng! Quần chúng lão làng Tiêu Ngọc Luật co quắp một trân: - Mẹ nó, như vậy cũng được? Hắn che mắt đi rời đi: - Vẫn là đi xem người khác... Cay cả mắt... ------------------ Lúc này, bỗng nhiên Tiêu Ngọc Luật nhìn thấy bên ngoài cửa tiệm, có hai nữ tử trẻ tuổi đi tới, người đi bên trái, mặc váy áo xanh nhạt, mái tóc như mây, lông mày mảnh như lá liễu, cho dù che một phần mặt, vẫn có thể nhìn thấy dung mạo tuyệt sắc như ẩn như hiện của nữ tử này. Bên cạnh nàng là một nữ tử mặc trang phục màu đen, đi sau nàng nữa bước chân, trên mặt che một mảnh lụa đen, ánh mắt sắc bén. - Làm sao gần đây người đến đây lại đều thần thần bí bí như thế? Đầu tiên là mang mũ rộng vành, bây giờ lại đeo khăn che mặt: - Không phải là đệ tử của Lăng Vân học phủ đã không dám tới rồi sao? Lúc này Phương Khải đang ngồi trên quầy ăn Haagen-Dazs, Khương Tiểu Nguyệt đang ngồi bên cạnh dùng ánh mắt ăn thịt người nhìn hắn. - Ai là lão bản ở đây? Trương Uyển Ngọc nhìn xung quanh, mở miệng hỏi. - Hắn... Tiêu Ngọc Luật đầu tiên là ngẩn ra, sau đó thuận tay chỉ về phía Phương Khải đang ở quầy. - Hử? Đang vùi đầu vào ăn Haagen-Dazs, Phương Khải ngẩng đầu nhìn: - Khách hàng mới sao? Quy định viết ở trên bảng đen, tự nhìn đi. -... Trong nháy mắt, sắc mặt Trương Uyển Ngọc đen lại, nếu mà so sánh, Thanh Phong Minh Nguyệt Các nhà mình mà gặp khách hàng mới, chí ít thì cũng có phục vụ đến giới thiệu vài câu, tiệm này thì ngược lại, kêu bản thân tự mình xem!? Vị trí vắng vẻ không nói, còn có loại thái độ này, cửa hàng như này thì làm sao lại có sinh ý? Chỉ sợ không cần bị chèn ép, đã tự mình sụp đổ. Nghĩ lại vậy mà lúc trước mình còn lo lắng? Quả thật là buồn cười! Ngay khi nàng đang nghĩ như vậy, chỉ nghe Phương Khải lại nói tiếp một câu: - Đúng rồi, bây giờ không còn chỗ, muốn lên máy thì trước xếp hàng đi, thời gian các ngươi tới đúng là không khéo, đoán chừng phải xếp hàng... Bốn, năm tiếng.