Hệ Thống Hắc Khoa Kỹ Quán Nét

Chương 131 : Ý tưởng lớn mật

Dịch giả: Đường Huyền Trang Không chỉ có Tống Thanh Phong mà ngay cả Lâm Thiệu, Hứa Lạc cũng sắp đột phá tu vi Võ Giả tiến vào cảnh giới Võ Sư! Bọn hắn luôn ở trong phòng tu luyện, cho đến khi bọn hắn trở lại lớp học của mình, cả người đều mộng. - Làm sao vậy!? Thế này là thế nào?! Bởi vì cuối cùng cũng đột phá, tâm tình Tống Thanh Phong rất tốt, nhưng khi hắn đi vào diễn võ trường, mới phát hiện khuôn mặt của không ít đệ tử có chút không bình thường. Lúc này cách thời gian hết khóa còn một khoảng thời gian, trên mặt tất cả mọi người như đeo một lớp chì. - Ây! Tịch Kỳ, có chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là bởi vì bản thiếu đột phá trước ngươi một bước? Tống Thanh Phong vỗ cánh tay Tịch Kỳ nói. Thiên phú của hai người, từ trước đến giờ không kém nhau bao nhiêu, cho nên vẫn luôn có ý cạnh tranh với nhau, nhưng lần này... - Chúc mừng. Tịch Kỳ nói ra mấy chữ đầy khó khăn. - Ngươi thử nói cho ta biết có chuyện gì xảy ra? Tống Thanh Phong ngẩn ra. - Hôm qua học phủ kiểm tra phòng ngủ. Có người mở miệng nói: - Điều tra đệ tử tiến vào CLB Internet Khởi Nguyên, cho nên có không ít người đều... Đúng là như vậy, lớp Giáp của Lăng Vân học phủ Hoàng Tự viện, hai ngày nay đều là không khí buồn bã, bởi vì toàn bộ lớp bọn hắn, vì việc điều tra tiến vào quán nét, đã tử trận gần một nửa! Vốn có không ít đệ tử có tên trên Lăng Vân bảng, có thể lấy được một cái thành tích cực tốt, nhưng bị một lần tai nạn này, gần một nửa lớp đã mất đi tư cách lên bảng! - Tại sao có thể như vậy? Ba người Tống Thanh Phong nhìn nhau, lập tức nhíu mày. Bởi vì hôm qua Nạp Lam Minh Tuyết khuyên bảo, hắn mới không đi đến quán nét mà ở bên trong học phủ gấp rút tu luyện. Nào ngờ đâu vừa đi ra đã xảy ra chuyện rồi?! - Hiện tại thì các đệ tử lớp Giáp chúng ta đã trở thành trò cười. Một đệ tử tức giận nói: - Bởi vì ai trong lớp chúng ta cũng có cơ hội vào Lăng Vân bảng, nhưng bây giờ, lập tức giảm đi một nửa. - Đoán chừng Mộc đạo sư cùng với Trần đạo sư đang nổi giận lôi đình... - Nổi giận lôi đình là chuyện nhỏ, tài nguyên tu luyện bị hạn chế, về sau chúng ta sẽ tu luyện thế nào?! Tống Thanh Phong nắm chặt nắm đấm: - Lại là Tần lão quỷ? - Ngươi vẫn còn tốt. Một đệ tử vỗ vai hắn nói: - Chúng ta coi như là thảm rồi. - Thật không nghĩ tới Tần lão quỷ này lại hung ác như vậy! Tịch Kỳ đỏ hồng cả mắt nói. - Sau này không biết nên làm cái gì mới tốt. - Không, chúng ta còn biện pháp. Tống Thanh Phong nắm chặt nắm đấm. - Ta có cái... ý tưởng lớn mật! -------------- Vì đốc thúc các đệ tử gấp rút tu luyện, đồng thời Lăng Vân học phủ ban bố một lệnh cấm khác, trước khi quốc khảo các đệ tử không được ra khỏi học phủ! Cứ như vậy càng có thể ngăn cản các đệ tử đi chơi trò chơi! Nhìn cửa lớn của Lăng Vân học phủ đóng chặt, tên đạo sư đi theo Tần Bình có chút lo lắng nói: - Tần trưởng giáo dụ, hạn chế như này không phù hợp với sự tự do của đệ tử a? - Đây là lão phu cũng vì giúp cho những đệ tử này không lầm đường lạc lối! Tần Bình hừ lạnh nói: - Vì để bọn hắn an tâm tu luyện, lão phu sáng tạo ra phương thức "dạy học khép kín", cho bọn hắn cố gắng vài ngày đi! - Đúng rồi, bên Giang nhi thế nào rồi? - Tần lão yên tâm, chẳng mấy chốc Tần Giang công tử sẽ tiến vào Đại Võ Sư cảnh hậu kỳ! Đợi đến khi đó, lại luyện thêm thức võ kỹ kia, vì Địa Tự viện mà đoạt giải nhất cũng không thành vấn đề! Các đệ tử khác cũng đang ở trạng thái rất tốt, đều là hạt giống tốt! Mặt khác, đệ nhất Thiên Tự viện là Vương Chi Thủy cũng quay về rồi. - Ừm! Tần Bình nhẹ gật đầu: - Cố gắng huấn luyện bọn hắn, bốn viện phải có ba viện dẫn đầu, chúng ta mới có cơ hội đứng thứ nhất ở bên trong lần quốc khảo này! -------------- - Nạp Lan tiểu thư, rốt cuộc ngươi có ý định gì? Cũng đừng thừa nước đục thả câu... Lam Yên hiếu kỳ gần chết, hai người tắm rửa xong, thay quần áo khác, lập tức tiến đến diễn võ trường. - Rất đơn giản. Nạp Lan Minh Tuyết nói. - Học phủ hạ lệnh cấm, chúng ta đệ tử không đi dược, nhưng học phủ lại không hạ lệnh cấm đối với đạo sư đúng không? - Đạo... Bỗng nhiên Lam Yên choáng váng. - Đạo sư...!? - Nạp Lan tiểu thư, chẳng lẽ ngươi muốn... Lam Yên vẫn luôn đi theo Nạp Lan Minh Tuyết, biết rõ tính tình của nàng, nhưng lúc này cũng bị dọa kinh sợ, ngay cả đạo sư mà nàng cũng dám đánh chủ ý! - Là như vậy... Nhưng mà... Lam Yên nói: - Đạo sư cũng sẽ không nghe lời ngươi. Nạp Lan Minh Tuyết nói: - Hoàn toàn chính xác, đạo sư sẽ không nghe ta, nhưng ngươi cảm thấy... Tất cả đạo sư sẽ không có một chút hoài nghi nào sao? - Hoài nghi cái gì? - Ví dụ như An thành chủ, Diệp tông chủ, bọn hắn mỗi ngày đều ngâm mình ở trong quán nét. Nạp Lan Minh Tuyết nói: - Nếu như dùng một biện pháp, không kinh động đến Tần lão đầu, lại có thể cho mấy đạo sư ở trong học phủ biết được việc này, chí ít là bọn hắn biết được chỗ tốt của nó, đến lúc đó, ngươi cảm thấy bọn họ sẽ nghĩ thế nào? - Ặc... Lam Yên ngẩn ra. - Đạo sư với đệ tử chúng ta, đều đang ở thời kỳ nâng cao thực lực, thực lực tăng lên mới là quan trọng nhất, mà Tần Bình thì khác, hắn chỉ một lòng muốn giữ vững địa vị của Võ Công Tháp của Lăng Vân học phủ, đồng thời bảo vệ vị trí của hắn. - Cho nên nhìn từ mục đích lại, đám đạo sư nằm ở trận doanh chúng ta. Nạp Lan Minh Tuyết nói đâu vào đấy. - Sở dĩ bọn hắn không đi, là bởi vì thiếu một cơ hội. -... Lam Yên cảm thấy những nời Nạp Lan Minh Tuyết nói rất có đạo lý, nhưng có một số việc, vẫn không như ý: - Nhưng Tần lão đầu sẽ không ngồi mặc kệ đâu. - Hắn cũng đi giám sát quốc khảo. Khóe miệng Nạp Lan Minh Tuyết khẽ nhếch lên: - Chờ chúng ta trở về từ quốc khảo, đã có rất nhiều chuyện phát sinh! -... Lam Yên choáng váng. ------------------------- Rất nhanh đã đến buổi tối. Mấy thân ảnh xuyên qua bóng tối: - Tống thiếu, chúng ta có cần tạo lên hung hiểm lớn như thế không? - Ngẫm lại những đệ tử trong lớp bị Tần lão quỷ chèn ép! Chúng ta nhất định phải ở trên quốc khảo, chứng minh với toàn bộ Đại Tấn cùng tam đại học phủ! - Khẩn trương lên! Đến lúc quốc khảo, cho đám người tầm nhìn hạn hẹp này thấy thực lực của chúng ta! - Bây giờ cửa lớn của Lăng Vân học phủ không phải là không mở hay sao? - Yên tâm đi! Tần lão nhi tuyệt đối không nghĩ ra chúng ta sẽ có một chiêu này! - Tường này cao thật... Chúng ta có thể đi lên không? - Xuỵt! Nhỏ giọng một chút! Đừng để bị phát hiện! - Mau mau, Ngự Kiếm Thuật! Đưa kiếm lên! Bây giờ bọn hắn thi triển Ngự Kiếm Thuật mặc dù không thể bay lên, nhưng làm bàn đạp là đã đủ! Trên bức tường cao mấy trượng, chỉ thấy ba thanh bảo kiếm lơ lửng như cầu thang giữa không trung. Tống Thanh Phong nhìn thanh kiếm đang lung lay giữa không trung có chút thấp thỏm: - Lâm thiếu, Hứa thiếu, các ngươi có được không đấy, sao kiếm xiêu xiêu vẹo vẹo thế! Nếu xảy ra việc gì, ba người chúng ta không chạy được đâu! - Yên tâm đi! Không có việc gì! - Vậy ta lên! Tống Thanh Phong cắn răng, lui ra sau mấy bước, chuẩn bị tư thế: - Chúng ta mang theo hi vọng của cả lớp, đừng làm hỏng!