Đêm khuya thanh vắng, người đi trên phố cũng không có mấy ai, chưa đến giờ Tuất thì các hộ gia đình nhỏ trong kinh thành đều đã tắt đèn đi ngủ.
Trong con hẻm nhỏ, Triệu Tố Quyên đưa tay gãi gãi đầu, miệng không ngừng chửi rủa:
"Số lão nương hôm nay sao lại đen như vậy, đặt mười ván cũng thua sạch mười ván. Khốn kiếp, rõ là bọn chúng chơi gian lận đây mà."
Nghĩ đến số tiền vừa mới trộm được của nhà Thường quả phu sát vách đã mất sạch, nàng lại nhịn không được đưa tay vò đầu. Đang lúc túng quẩn, Triệu Tố Quyên lại nảy sinh ý đồ trộm cắp, nhà của Trương Lai có rất nhiều tiền, nhưng nhà đó có nuôi chó dữ, nhà của Triệu thẩm cũng có đỉnh tiền nhưng phu thị của thẩm ấy giấu rất kỹ, nhà của...
"Aizz! Đông Tam, ngươi nói xem, rõ ràng công tử rất sủng ái nó, thế mà nó lại đột nhiên phát điên cào trúng công tử?"
Một giọng nói cảm thán vang lên, sau đó là tiếng bước chân "loạt xoạt" đi tới.
"Đó gọi là miêu tính khó thuần." Nữ tử được gọi là Đông Tam xách theo cái bọc vải, dùng sức vứt nó vào sâu trong hẻm.
"Con mèo Ba Tư này là do phu nhân bỏ ra một số tiền lớn mua về tặng vào ngày sinh nhật của công tử, trăm sủng ngàn sủng là thế, nhưng chỉ cần nó cào trúng công tử, hậu quả cũng bị đánh chết vứt xác ra đường thôi." Công việc đã xong, hai người liền quay đầu đi ra, vừa đi vừa nói sang chuyện khác.
Nghe tiếng hai nữ đinh đã đi xa, Triệu Tố Quyên tò mò bước tới chỗ cái bọc vải, lại nhặt một khúc cây khều khều.
Hẻm nhỏ tối tăm vẫn không át được màu lông trắng bị dính máu nên bết lại.
"Chậc! Thật đáng tiếc." Nếu như nó còn thở, nàng ráng chữa chữa cho nó, nhiều thì hơi khó, nhưng chắc cũng vớt vát được vài lượng bạc, dù sao giống mèo Ba Tư này rất quý, chỉ có thế gia công tử mới sở hữu được, với cái tính thích học theo phong thái nhà quyền quý của mấy công tử thương nhân, cho dù con mèo này có vết sẹo, nhất định có người chịu mua.
Lại thở dài tiếc nuối, Triệu Tố Quyên lắc đầu bỏ đi, nhưng không đi được vài bước, nàng chợt cứng người lại. Đôi mắt to đảo một vòng, hình như nàng vừa nghe được tiếng "miêu" thì phải. Một cơn gió lạnh thổi qua, đường đường là nữ tử cao lớn khoẻ mạnh, nhưng lá gan lại bé như hạt mè, nàng run run chân co giò chạy một mạch không dám quay đầu.
Trong đêm tối, một đôi đồng tử màu lục lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào bóng dáng của nàng.
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
25 chương
24 chương
19 chương
172 chương
30 chương