Hệ Thống Đang Báo Hỏng
Chương 51 : Đại lục dị năng 11
Ông không có rảnh chơi với bọn bây.
Ân Triển cảm thấy thế giới này chắc không đến nỗi ác như thế đâu, sẽ không lúc nào cũng nhằm khi hắn vừa định thưởng thức tiệc ngon thì có chuyện, cho nên khi hắn chuẩn bị cởi phăng quần lót của Đường Du lại đột nhiên nghe thấy máy thông tin vang lên, lập tức thầm mắng má nó.
Hắn vội vàng liếc nhìn tên người hiển thị trên máy, khi thấy đó là phó tướng, thì ném sang một bên mặc kệ nó, cởi sạch sẽ tức phụ và chính mình, bắt đầu ôm hôn cậu. Đường Du bị hắn hôn mãi đã thành thói quen, mơ màng “ưm, ưm”, ngoan ngoãn ngẩng đầu lên đáp lại. Ân Triển bị đầu lưỡi mềm mại của cậu quấn lấy, chỉ cảm thấy trong miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, hôn càng thêm sâu sắc, cũng bắt đầu chậm rãi vuốt ve thân thể cậu.
Đường Du không kềm được rên rỉ, hô hấp dần trở nên nóng bỏng.
“Cứng.” Ân Triển dán lên môi cậu cười nhẹ:
“Muốn không?”
Đường Du đã có vết xe đổ lúc nằm viện rồi nên thành thật gật đầu. Bởi vì nếu cậu nói không muốn thì ca sẽ càng làm cho cậu khó chịu hơn, cuối cùng cậu cũng sẽ muốn rồi sau đó bị ca cậu dùng tay làm đến bắn ra.
“Ngoan.”
Ân Triển rất hài lòng, tiếp tục hôn cậu. Lúc này máy thông tin bỗng im bặt rồi tiếp tục réo ầm ĩ.
Trán của hắn nhảy dựng, thấy Đường Du cũng chú ý đến âm thanh này, hôn một chút lên khóe môi cậu, nói cậu chờ mình một lát, sau đó tùy tay quơ lấy áo ngủ mặc vào, ra phòng ngủ mở cuộc gọi video.
Phó tướng vẻ mặt rất lo lắng, đang muốn nói xảy ra chuyện rồi, chỉ thấy thiếu tướng tài ba của họ đang mỉm cười làm gã nổi hết cả da gà, không chớp mắt trừng gã, giống như muốn uống máu người, gã sợ tới mức run rẩy:
“… Thiếu thiếu thiếu tướng…”
Ân Triển gật đầu, vẻ mặt tươi cười:
“Tốt nhất là ngươi có chuyện gấp quan trọng, nếu không ngày mai ta sẽ đày ngươi đến phòng bếp gọt khoai tây, gọt đến khi ta cảm thấy hài lòng mới thôi.”
Phó tướng giật mình, mới hiểu thiếu tướng bọn họ đã lâu không được gặp phu nhân, bản thân mình chắc là phá hỏng chuyện tốt mất rồi, vội vàng nói:
“Thực xin lỗi thiếu tướng, nhưng chuyện gấp lắm, Nguyên soái bị ám sát!”
Tay cầm máy thông tin của Ân Triển hơi khựng lại: “Ông ta giờ sao rồi?”
Phó tướng nói: “Vẫn đang cấp cứu.”
Ân Triển hỏi: “Còn phó nguyên soái đâu?”
Phó tướng nói: “Đều ở bệnh viện, các vị đại tướng cũng đã đến, sát thủ tự sát tại chỗ, đến nay chưa rõ do ai sai khiến.”
“Ta biết rồi.”
Ân Triển nói xong tắt máy, lập tức liên lạc với đội viên nhà mình, kêu bọn họ gọi người tập trung đầy đủ, bọn họ tuy rằng uống hơi nhiều, nhưng tìm đại mấy dị năng giả hệ trị liệu, giải rượu chỉ là việc trong tức thì.
Ân Triển cẩn thận dặn dò bọn họ, xoay người trở về phòng ngủ. Đường Du cũng không có choáng váng nhiều lắm, nằm một hồi thấy ca còn chưa trở về, bò xuống giường muốn đi tìm hắn, thấy hắn bước vào liền nhào vào lòng hắn. Ân Triển hô hấp căng chặt, ôm cậu xoa nắn một lúc:
“Mặc quần áo vào, đi theo ta.”
Đường Du mờ mịt ngẩng đầu: “Đi đâu ạ?”
Ân Triển nói: “Đến bệnh viện một chuyến.”
Đường Du vốn cũng chẳng nghe rõ nơi hắn nói chỉ đồng ý theo bản năng, sửa soạn qua loa rồi bị ca cậu kéo xuống lầu. Cậu ở trên xe mơ mơ màng màng ngủ một giấc, đến khi mở mắt mới tỉnh táo một chút, thấy bệnh viện chật ních người, ngồi thẳng dậy:
“Chuyện gì thế?”
Ân Triển thì thầm nói tình hình hiện nay, dẫn cậu đi qua các trạm canh gác đến phòng chăm sóc đặc biệt.
Phó soái cùng mấy vị đại tướng đang ngồi ở bên khu nghỉ ngơi, vẻ mặt nghiêm trọng, có hai người tính tình nóng nảy đang giận dữ la mắng, lưng ghế dựa cũng bị vặn thành sắt vụn. Lúc này nhìn thấy bọn họ, bọn họ đều nhìn thoáng qua, sau đó lại đồng thời dời ánh mắt đi.
Phó tướng vội vàng đến gần.
Với cấp bậc của gã, thật ra vẫn chưa đủ trình độ để được đi đến đây, nhưng lúc ấy thiếu tướng không có mặt, chỉ gã có thể thay thiếu tướng nghe lệnh sắp xếp, sau đó thở cũng không dám thở mạnh trốn ở trong góc chờ thiếu tướng, cuối cùng nhìn thấy họ đến, nhanh chóng truyền đạt các nội dung của cuộc họp cho thiếu tướng, cuối cùng thấp giọng nói:
“Người đã được đưa ra phòng cấp cứu, nhưng vẫn chưa qua thời kỳ nguy hiểm.”
Ân Triển bước đến trước phòng bệnh quan sát, hỏi thăm bác sĩ về tình hình cụ thể, kế đó cùng Đường Du trở lại khu nghỉ ngơi, trò chuyện vài câu với các vị tướng rồi tìm chỗ ngồi xuống, nắm móng vuốt nhỏ của tức phụ đùa nghịch.
Đường Du âm thầm quan sát, thấy vẻ mặt ca cậu mang theo ý vị lười nhác quen thuộc, bộ dáng như có thể tùy lúc ngâm nga vài câu thần khúc, nhỏ giọng hỏi:
“Ca, ca làm sao vậy?”
Ân Triển thở dài:
“Ta đang nghĩ hung thủ thật ngang ngược, không biết là hành vi của các cá nhân hay tổ chức, ngươi mấy ngày nay ngươi ngoan ngoãn ở trường học, không được nói chuyện với người lạ, cũng được ăn thức ăn người lạ đưa, càng không được cùng người lạ làm chuyện kỳ quái, lỡ như ngươi có chuyện gì xảy ra, ta làm sao sống nổi đây?”
Đường Du mặt không đổi sắc ừ một tiếng.
Ân Triển vui mừng xoa đầu cậu: “Ngoan, về sau ca nấu đồ ngon cho ngươi ăn, muốn ăn cái gì tùy ngươi chọn.”
“…”
Đường Du vô cùng chắc chắn ca cậu lại mở ra cái chốt quái đản gì rồi, thức thời giữ im lặng. Phó tướng cũng nhận thấy được trạng thái thiếu tướng nhà họ không ổn lắm, lặng lẽ cách xa một chút.
Nhóm người ngồi chờ thêm một lát, thấy Nguyên soái vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tình hình cũng không xấu đi. Phó soái xem thời gian, mở một cuộc họp ngắn gọn, chọn vài người ở lại, những người khác thì đều rời đi làm việc khác, đều ở đây hết cũng không ich gì.
Mọi người đứng dậy cùng ông đến thang máy, định tranh thủ thời gian xử lý những việc khác. Chu thượng tướng luôn quan hệ thân thiết với phó soái, khuyên ông đừng về nhà, không bằng đến quân bộ, nơi đó có phòng an toàn, đầy đủ mọi phương tiện. Những người khác cũng hùa theo, dù sao hiện nay không biết sát thủ là ai, nếu như ông cũng xảy ra chuyện, tình hình sẽ càng khó khăn.
Phó soái cũng muốn đến quân bộ canh chừng, để có thể đúng lúc biết được tiến triển, gật đầu đồng ý. Chu thượng tướng nhanh chóng gọi điện thoại, phái người hộ tống ông đi qua. Trong phòng nghỉ phút chốc chỉ còn lại một nửa, đột nhiên trở nên im ắng.
Ân Triển thuộc vào đám người được chọn ở lại, nhìn thượng tướng trực thuộc của mình cũng được ở lại đây bảo vệ, thấp giọng nói:
“Ta đưa Đường Đường về nhà trước, sau đó trở về.”
Thượng tướng nhíu mày: “Ngủ luôn ở bệnh viện đi, qua lại chi mắc công, đỡ phải trên đường xảy ra chuyện.”
“Không có việc gì, ta chú ý động tĩnh chung quanh. “
Ân Triển nói: “Sau lần Đường đường bị ám sát đến nay vẫn luôn không thích bệnh viện, cũng ngủ không được ngon, ta đưa cậu ấy về thôi, ngày mai còn phải đi học.”
Đường Du: “…”
Thượng tướng nghe thế đồng ý, lo lắng dặn dò hai người chú ý an toàn. Ân Triển đáp lời, kéo Đường Du đi ra ngoài, phát hiện phó tướng đang muốn đi theo bảo vệ bọn họ, khoát tay, ra hiệu mình hắn là đủ rồi.
Phó tướng đặc biệt nghi ngờ thiếu tướng nhà gã thật ra là muốn trở về cùng phu nhân ngủ, nhưng rồi lại cảm thấy thiếu tướng chắc sẽ không vô trách nhiệm thế đâu, do dự nhìn hắn:
“… Thật… Thật sự không cần thuộc hạ đi theo?”
Ân Triển nhướng mày: “Hửm?”
Phó tướng ngay lập tức chạy trở lại, vô cùng thức thời. Ân Triển lúc này mới hài lòng, thong thả xuống lầu lấy xe, rời khỏi bệnh viện.
Đường Du nhìn hắn: “Ca muốn làm gì?”
Ân Triển mỉm cười: “Ngươi đoán, đoán đúng có thưởng.”
Đường Du không muốn hỏi thưởng cái gì, suy nghĩ một chút nói: “Ca biết lần này là do ai làm?”
“Đoán đúng.” Ân Triển khen ngợi:
“Phần thưởng hai ngày nữa thực hiện.”
“…” Đường Du nói:
“Chúng ta đi đâu đây?”
“Đi tìm gã họ Hàn.”
Nói rồi Ân Triển gọi một cuộc điện thoại, biết Hàn thượng tướng sau khi an bài xong công việc thì đi thẳng về nhà, dặn dò người bên kia vài câu, sau khi tắt máy thì giảm tốc độ xuống, cho đến lúc cảm thấy lúc này Hàn thượng tướng hẳn là đã về đến nhà mới tăng tốc, lúc chạy đến cửa nhà của đối phương cũng không dừng lại, nhấn chân ga, hùng hổ xông thẳng vào.
Trong phút chốc ánh sáng phát ra chói lóa, mấy tên cảnh vệ nhanh chóng dùng dị năng. Ân Triển hoàn toàn bình tĩnh, dễ dàng lướt qua tránh thoát công kích, thắng két trước tòa nhà. Hắn mở cửa xuống xe, quét mắt thấy một cảnh vệ lao lên:
“Cút qua một bên.”
Hàn thượng tướng nghe thấy động tĩnh vội vã xuống lầu, sau đó ngay lập tức nhìn thấy cánh cửa bị phá hỏng, một tên cảnh vệ từ giữa không trung rơi nặng nề xuống đất. Gã chợt dừng lại, lạnh giọng hỏi:
“Cố Ngạn, anh muốn làm gì?”
Ân Triển lười biếng dắt tức phụ rảo bước tiến vào, nhìn gã:
“Ta nghi ngờ việc hôm nay này là do ngươi làm.”
Hàn thượng tướng hỏi: “Anh có chứng cớ không?”
Ân Triển nói:
“Không có, nhưng ta tin vào trực giác của mình, lúc trước ngươi đã không vừa mắt ta, lần này ta thành công trở về, ngươi sợ ta đem chứng bất lợi cứ đối với ngươi nói cho nguyên soái, thế nên mới tranh thủ hành động trước, ta nói không sai chứ?”
Đại trạch bỗng chốc yên tĩnh, nhóm cảnh vệ sâu sắc cảm thấy việc này quá quan trọng, muốn đi ra ngoài, nhưng lại không dám, chỉ có thể cứng ngắc nhìn bọn họ. Hàn thượng tướng thì không nhịn được lộ ra vẻ xem thường, gã vốn dĩ cũng có khá trọng tên này, ai biết hắn lại làm việc lỗ mãng như thế.
Giọng nói của gã lạnh hơn:
“Không có chứng cớ thì đừng ngậm máu phun người, giờ anh rời đi, tôi có thể xem như việc này chưa từng xảy ra…”
Lời còn chưa dứt, đã nghe máy thông tin chợt vang lớn, gã thấy là bộ hạ gọi đến, liền nhanh chóng nhấn nút tiếp nhận. Tiếng nói bên kia truyền đến, còn mang theo run rẩy:
“Thượng tướng, lại có chuyệnxảy ra! Phó soái trên đường đến quân bộ đã bị ám sát, bản thân bị trọng thương, được đưa đến bệnh viện cấp cứu!”
Hàn thượng tướng tái mặt hỏi: “Ai làm?”
“Không rõ lắm, hung thủ đã chạy mất, Chu thượng tướng phái người đuổi theo, ngài mau tới bệnh viện…”
Hàn thượng tướng không chờ gã nói xong đã tắt máy, sắc mặt tối tăm nhìn về phía Ân Triển:
“Là anh làm?”
Ân Triển lúc này cũng nhận được tin tức, vẻ nhạc nhiên trên mặt chưa kịp thu hồi, nghe vậy nheo mắt nhìn gã:
“Không phải,việc hôm nay này thật sự không phải ngươi làm?”
Hàn thượng tướng nói: “Không phải.”
Ân Triển nói: “Nhưng nếu không phải ngươi làm, thì là ai…”
Hắn đột ngột dừng lại, đối mặt với Hàn thượng tướng, trầm giọng nói:
“Phó soái được Chu thượng tướng hộ tống về… Nhưng không thể nào, không phải quan hệ của ông ta và phó soái rất tốt à?”
Hắn tạm dừng một chút, trên mặt lạnh như đóng băng:
“Đúng rồi, lúc trước Đường Đường bị tập kích, cũng chính ông ta nói cho ta biết là ngươi đã ra tay.”
Hàn thượng tướng cười lạnh: “Ông ta muốn tôi và anh đối đầu? Tính toán thật chu đáo.”
Ân Triển hỏi: “Làm sao bây giờ?”
Hàn thượng tướng nói: “Đến bệnh viện trước, có chuyện gì bàn bạc sau.”
Ân Triển không có ý kiến, cùng Đường Du nhanh chóng đi ra ngoài, sau đó ngay đúng lúc sắp bước chân ra thân ảnh chợt nhoáng lên, lập tức vọt đến trước mặt Hàn thượng tướng đang định đi theo, hai người lao vào đối chiến. Hàn thượng tướng ít nhiều cũng nghi ngờ Ân Triển là tới diễn kịch nên vẫn luôn đề phòng, nhưng hoàn toàn không ngờ đến tốc độ của người này sẽ nhanh như vậy.
Vẻ mặt của gã hơi đổi, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy ngực đau nhói, Ân Triển cầm chủy thủ đâm thẳng vào.
Hàn thượng tướng là dị năng giả cấphồnhiếm có, tố chất thân thể vô cùng mạnh mẽ, Ân Triển đâm một nhát thành công cũng không dừng lại, lại giáng xuống vô số nhát, còn thuận tay chémvào cổ gã, lúc này mới ném người xuống đất, toàn bộ quá trình thậm chí không quá mấy giây.
Nhóm cảnh vệ như bừng tỉnh giấc mộng, đồng loạt tái mặt, lập tức muốn bắt hắn, nhưng lúc này chỉ thấy vài bóng người nhanh như thiểm điện, bọn họ còn không hiểu chuyện gì xảy ra đã mất đi ý thức.
Các đội viên gia tộc thỏ Mao mao dựa theo đội trưởng phân phó, nhân lúc hắn đến phá cửa, đánh lạc hướng sự chú ý của cảnh vệ nhanh chóng ẩn thân vào đến, vẫn luôn âm thầm ẩn giấu, lúc này mới ra tay. Bọn họ chạy đến bên cạnh đội trưởng, đưa cho hắn mấy mẩu thuốc thử:
“Đội trưởng thuốc ức chế dị năng anh cần, trong thời gian ngắn không tìm được thứ tốt nhất, loại này chỉ có thể liên tục duy trì hai giờ.”
“Đủ rồi.”
Ân Triển khen ngợi, chích một mũi cho Hàn thượng tướng, phân phó: “Đóng cửa, trói hết lại.”
Mọi người vâng lệnh, bắt đầu làm việc. Ân Triển thì quay về hướng Đường Du từ đầu đến cuối đều đứng vây xem, muốn giải thích cho cậu, kết quả vừa ngẩng đầu chỉ thấy Đường Du lướt qua cảnh vệ nằm dưới đất, bình tĩnh đến sô pha ngồi xuống mở TV.
Ân Triển: “…”
Ừa, không hổ là tức phụ của ta.
Ân Triển cười ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi cậu có muốn hỏi gì không.
Đường Du gật đầu, ra hiệu mình đang nghe.
Tuy cậu không hiểu rõ kế hoạch của ca lắm, nhưng một loạt hành động vừa nãy của đối phương cậu hoàn toàn không ngoài ý muốn, bởi vì bắt đầu từ trước cậu đã biết ca cậu dù làm gì cũng có lý do. Ân Triển hôn cậu một ngụm, đang định giải thích cho cậu, bỗng nghe Hàn thượng tướng ho khan vài tiếng, giọng nói yếu ớt trộn với sự tức giận rõ ràng, nhưng bởi vì mất máu quá nhiều, chẳng có chút khí thế.
“Cố Ngạn, đến cùng mày muốn làm gì?”
Các đội viên gia tộc thỏ Mao mao kéo gã lại đến trói lại, xử lý đơn giản vết thương, chặc lưỡi nói:
“Đội trưởng mấy nhát anh đâm gã thật là tài, vừa có thể khiến gã bị thương nặng không động đậy, lại có thể khiến gã chỉ còn chút hơi tàn… Nói chứ sẽ không chết ha?”
“Tạm thời sẽ không. “
Ân Triển nói xong liếc thấy Hàn thượng tướng đang trừng mắt nhìn hắn chờ đáp án, nhún vai nói:
“Ngươi đoán đúng, phó soái gặp nạn là ta cho người làm.”
Hàn thượng tướng hỏi: “Tên họ Chu phụ trách chấp hành?”
“Ngươi nói đi?” Ân Triển cười nói: “Không nghĩ tới chúng ta sẽ lập tức phản kích?”
Tất nhiên, lâm thời quyết định chuyện này cũng có khó khăn.
Trời mới biết khi hắn ở trong WC của bệnh viện thì thầm dặn Chu thượng tướng đem phó soái đánh gần chết, vẻ mặt đối phương lúc ấy đặc sắc biết bao, có điều không cần biết nội tâm người sau trải qua đấu tranh thế nào, cuối cùng vẫn đi cùng phó soái, bên này hắn cũng dễ ra tay.
Hắn nhàn nhã nói:
“Mọi người đều cảm thấy mối quan hệ của phó soái cùng Chu thượng tướng rất tốt, đối với ngươi thì không hợp ý, thậm chí ngay bản thân Chu thượng tướng cũng cho là như thế, nhưng trên thực tế phó soái vẫn luôn đứng về phía ngươi, hiện nay các ngươi không chắc chắn trong tay nguyên soái có chứng cứ các ngươi thông đồng với địch hay không, nên đơn giản ám sát ông ta, sau đó mọi công tác sẽ do phó soái tạm thời quản lý, mà các ngươi ngồi được đến vị trí này, cơ bản đều có vài chuyện thầm kín, các ngươi có thể từ từ lật đổ chu thượng tướng, sau đó nghĩ cách hoặc là giết chết ta, hoặc là cải thiện quan hệ một chút, ta nói đúng không?”
Hàn thượng tướng thở hổn hển: “Ai nói cho anh biết tôi với gã quan hệ tốt?”
“Ta liếc mắt một cái là đoán ra.” Ân Triển vờ nghiêm túc:
“Kỳ thật ta đã sống mấy trăm năm rồi, mấy thủ thuật nhỏ của các ngươi không thể gạt được ta đâu, bên Chu thượng tướng cũng là lúc trước ta nói cho ông ta biết, ông ta mới ngẫm nghĩ kỹ.”
Hàn thượng tướng không thở được lại ho khan vài tiếng, đương nhiên không tin lời nhảm nhí của hắn.
Ân Triển liếc nhìn gã, cười tủm tỉm mở miệng:
“Câu tiếp theo của ngươi chắc là muốn hỏi ta có chứng cớ không? Hoặc là cảm thấy sau khi chúng ta biết việc này sẽ kiên nhẫn chờ đợi thời cơ, từ từ đấu đá với các ngươi?”
Hàn thượng tướng căng thẳng nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp, muốn biết rốt cuộc mình sai ở đâu.
Ân Triển nói: “Khỏi phải đoán, trong tay của ta thật sự không có chứng cứ hay nhược điểm gì cả.”
Hàn thượng tướng: “…”
“Nhưng mà cần gì phải có chứng cớ mới được?”
Ân Triển nói:
“Ta cho ngươi biết, cái kiểu biết rất rõ ràng là ai làm, nhưng bởi vì không chứng cớ mà không thể làm gì được, ông không có rảnh mà chơi với bọn bây. “
Hắn như nghĩ tới điều gì, sung sướng bổ sung:
“Lại nói chứng cớ gì đó, đợi ta lục soát máy thông tin và tòa nhà của ngươi rồi, thế là sẽ có thôi.”
Hàn thượng tướng sắc mặt khó coi, rốt cuộc không chống đỡ nổi, hai mắt trợn trừng hôn mê.
Ân Triển đá đá gã, cảm thấy không hài lòng.
Đội viên hỏi: “Cần vào thư phòng lục soát không?”
“Không cần, chúng ta không dính vô chi, chờ họ Chu tự mình làm.”
Ân Triển nói xong chợt nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng động, đi đến bên cửa sổ nhìn thử. Hắn còn tưởng rằng là người do Chu thượng tướng phái tới, nhưng lại thấy đó là một chiếc xe thể thao tư nhân, không khỏi nhíu mày, khi thấy rõ ràng người bước xuống, trong lòng đột nhiên nhảy dựng:
“Lui về phía sau!”
Khoảnh khắc vừa thốt ra, cửa phòng ầm vang nổ vụn, người vào đến ước chừng năm mươi, tướng mạo có vài phần tương tự như Hàn thượng tướng, đây là em bà con xa của gã, hiện giờ là một vị trung tướng.
Mọi người đồng tử hơi co rút, trái tim thắt lại.
Sở dĩ một đại gia tộc có thể lớn mạnh như thế, ngoài thế lực quân bộ cùng các loại quan hệ rắc rối phức tạp, còn bao gồm số lượng cường giả có được, hai nhà Chu-Hàn đều sở hữu một vị dị năng giả cấp thần, chỉ là tuổi tác đã cao.
Đêm nay, dị năng giả cấp thần của Chu gia đã đi kềm chế vị kia của Hàn gia, nhưng Hàn gia còn một người có tư chất thần cấp, bởi vì đến bình cảnh, hơn nửa năm nay vẫn luôn ở nơi khác, nghe nói vẫn luôn chưa đột phá, xem ra vì ổn định cục diện, Hàn thượng tướng mới lâm thời gọi người trở về.
Phản ứng đầu tiên của hắn là kéo Hàn thượng tướng đang nằm dưới đất lên, kề dao vào cổ gã:
“Không được động.”
Hàn trung tướng nhìn chòng chọc anh mình toàn thân đều là máu, sắc mặt không tốt:
“Buông anh ấy xuống.”
“Anh ngươi làm toàn những chuyện khốn nạn, đi theo gã không có tiền đồ. “
Ân Triển hàm tiếu nhìn hắn: “Đúng dịp mọi người đều từ trong quy luật ra ngoài, không bằng ngồi xuống tâm sự đi?”
Hàn trung tướng nheo mắt, không nói tiếng nào lao đến, tốc độ cực kỳ nhanh, ngay sau đó chỉ thấy sóng nước như thủy triều dâng lên khắp nơi, gầm thét cuốn về phía bọn họ. Ân Triển đang định chém Hàn thượng tướng mấy nhát, đã thấy một luồng nước lao theo tốc độ ánh sáng phóng đến trước mặt Đường Du, vị trí đó lại là góc chết của hắn, không chút nghĩ ngợi vứt Hàn thượng tướng qua kéo cậu lại bên cạnh mình.
Đường Du lúc này vừa mới nghe thấy tiếng động, vội vã quay đầu, thấy dòng nước xẹt ngang qua mình.
Ân Triển không kịp mở miệng, thoáng nhìn thấy đối phương đến gần, liền chủ động nghênh chiến, quát:
“Lui ra!”
Các đội viên chần chờ giây lát, nhanh chóng chạy ra ngoài. Bởi vì thuộc tính của đội trưởng là lôi, đối phương lại là nước, mà nước lại dẫn điện, bọn họ còn ở lại đây chắc chắn bị giật chết. Đường Du cũng lùi lại mấy bước, dùng lửa bốc hơi tất cả nước quanh mình, trong tay nắm thanh kiếm lấy từ đồng bạn, chăm chú theo cuộc dõi chiến.
Hàn trung tướng dị năng đã đến hậu kỳ cấp hồn, chỉ kém một bước thì có thể bước vào cấp thần. Ân Triển lại là trung kỳ cấp vương, dị năng của hai người lại đều được quy luật gia tăng lên, không có một điểm mức độ chất lượng, bởi vậy chênh lệch rất lớn.
Nhưng mà Ân Triển có ưu điểm thuộc tính, chỉ cần để hắn tìm được cơ hội, Hàn trung tướng sẽ bị điện giật, nhưng dù sao Hàn trung tướng cũng từng rèn luyện trong Cổ Duy Độ, khi các đội viên lui lại, gã lập tức dựng vòng cách ly xung quanh mình, đứng trên mặt đất khô ráo, khống chế nước quyết chiến với Ân Triển.
Trong dòng nước chảy xiết, các hành động bị hạn chế nghiêm trọng. Đường Du nhướng mày, chạy đến bên cạnh ca cậu, nhanh chóng cho bốc hơi dòng nước dưới chân hắn, sau đó khống chế lửa tạo thành một khiên chắn, giúp ca cậu ngăn cản dòng nước.
Ân Triển nhìn cậu, hai người tâm hữu linh tê, đồng thời vọt lên phía trước. Cách đó không xa đội viên thấy đội trưởng tạm thời không dùng đến lôi, cũng quay trở về, đồng loạt tham gia cuộc chiến.
Đôi mắt Hàn trung tướng âm trầm, lập tức thúc dục toàn bộ dị năng, bên tai chỉ nghe tiếng sóng biển gầm thét, cả tòa nhà trong khoảng khắc trở thành đại dương mênh mông. Lăng Mâu cùng hai vị dị năng giả hệ băng khác vốn định đóng băng nước, nhưng dòng nước quá nhanh, bọn họ bị cuốn văng xa năm sáu mét mới có thể đứng vững, mà lửa của Đường Du lại nhanh chóng bị dập tắt rồi bị cuốn vào trong nước.
Ân Triển vẫn luôn nắm chặt cậu, dùng sức kéo cậu ra khỏi mặt nước, chưa mở miệng chỉ cảm thấy ngực chợt lạnh, một luồng nước ngay khoảnh khắc hắn xuất hiện phóng thẳng tới, đâm xuyên qua hắn, ngay lập hắn tức ho ra máu.
Đường Du đồng tử co rút: “Ca!”
Các đội viên cũng tái mặt: “Đội trưởng!”
Hàn trung tướng đã tìm được anh gã, đứng ở trên dòng nước nhìn hắn:
“Tao sẽ đem những vết thương của anh tao từ đầu đến cuối trả lại cho mày.”
Ân Triển giữ chặt Đường Du đang muốn xù lông, giương mắt nhìn gã, khóe miệng gợi lên nụ cười khiêu khích lạnh băng:
“Ta không có dùng dị năng, để cho công bằng, có giỏi thì ngươi cũng đừng dùng.”
Hàn trung tướng nhìn thoáng qua người chung quanh.
Ân Triển nói: “Bọn họ sẽ không ra tay, ta cam đoan.”
Hàn trung tướng không trả lời, rủ mắt theo dõi hắn.
Ân Triển giơ ngón cái lau khóe miệng:
“Không dám? Biết tại sao ngươi vẫn mãi chậm chạp không đột phá không? Chính là bởi vì ngươi rất ỷ lại dị năng của mình.”
Hàn trung tướng nheo mắt, ngay sau đó, Ân Triển chỉ cảm thấy vài luồng sáng đánh đến, nhanh tay đẩy Đường Du né sang bên, nhưng mà ở trong nước tốc độ sẽ bị chịu hạn chế, cánh tay của hắn bị chém trúng, máu lập tức tuôn ra. Đường Du nhìn thấy rõ ràng, hung bạo trong lòng càng thêm nồng đậm.
Hàn trung tướng lúc này mới thu hồi luồng nước, buông anh gã xuống: “Đến đây đi.”
Đường Du bước ra:
“Ca của ta bị thương, ta đánh thay hắn, nếu ta thua, cái mạng này cho ngươi.” Cậu hơi dừng lại, chậm rãi nói:
“Nhưng nếu ngươi thua, ta sẽ cắt ngươi thành từng lát.”
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
40 chương
17 chương
23 chương
119 chương
131 chương
12 chương
53 chương