Hệ Thống Cực Phẩm
Chương 171
“Không thể nào…”
Một tên thuộc hạ nào đó đã thốt lên suy nghĩ trong lòng của Nigun. Bất kể là nhìn từ đâu, cặp lưỡi kiếm đâm xuyên gã cũng là những phát chí mạng. Thế nhưng Yasuo vẫn không có vẻ gì là đau đớn cả.
"Albedo, muốn nuôi chim chứ..."
"Dạ, nếu Yasuo cho phép..."
"Vậy bắt 1 vài con đi..."
Hai bàn tay của Albeddo đang siết quanh cổ của hai Thiên Sứ vùng vẫy và giữ chặt lấy chúng.
“Chuyện này không thể nào…”
Không biết lả kẻ nào đã thì thầm nên câu đó nữa. Cơ thể của một Thiên Sứ được triệu hồi từ ma thuật của triệu hồi sư, nhưng dù có là thế, cơ thể chúng không hề nhẹ chút nào. Nếu tính luôn cả bộ giáp và những trang bị của chúng thì chúng sẽ nặng hơn một người đàn ông trưởng thành một chút; chắc chắn nâng nó lên với chỉ một tay là một chuyện không dễ dàng gì.
Nhưng quan tâm chuyện nặng nhẹ làm gì, cái Albedo muốn là Yasuo vui lòng...
Mặc cho đám thiên sứ quay sang tấn công, Albedo cứ tóm 1 vài con...
Đội đặc nhiệm của Pháp Quốc hét lên thật to. Dù tất cả bọn họ đều đã quen đối mặt với hiểm nguy, sống sót qua bao trận chiến, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này. Đến cả Nigun và bọn Thiên Sứ cũng không tin được nữa là.
Một giọng nói vang đến tai của tên Nigun vẫn còn đầy ngờ vực và những người đàn ông khác, thay vì là đau đớn, đấy là sự nhàm chán.
“Đây là một kỹ năng bị động đặc biệt vô hiệu tấn công vật lý cấp cao, nó biến sát thương các đòn đánh từ những món vũ khí và vài ma thuật cấp thấp thành vô dụng. Hầu hết tất cả những đòn tấn công dưới cấp 60 đều vô hiệu lực, nói cách khác, chỉ có những đòn tấn công trên cấp 60 mới có thể khiến ta bị thương.... ta không nghĩ là sẽ có lúc nó sẽ hữu dụng thế này. Thế… bọn Thiên Sứ này chỉ tổ ngáng đường ta thôi. Nhưng vì Yasuo thích lên ta sẽ giữ vài con..."
“Giờ đến lượt ta——giết hết tất cả các ngươi.” Yasuo lạnh nhạt thở dài, như kiểu yếu quá chẳng đáng nói vậy.
Như thể đâm vào lưng chúng là những trụ băng lạnh, cái cảm giác khiến người ta buồn nôn. Tay sát thủ lành nghề Nigun chưa bao giờ trải qua thứ gì giống như vầy.
Nhưng Nigun cố bỏ qua trực giác của mình. Vì sau cùng thì chúng cũng đã lùa được con mồi Gazef vào bẫy, làm sao mà chúng có thể để cho hắn sổng đi được?
Mặc kệ lời cảnh báo trong thâm tâm hắn, Nigun hô to lệnh:
“Tất cả các Thiên Sứ tấn công! Nhanh lên!”
“Thật là một lũ ô hợp… Albedo, lùi lại.”
Albedo vừa lui lại thì Yasuo cũng rút thanh katana trên lưng xuống.
Cơn lốc bao phủ nhanh chóng xung quanh lấy 2 người rồi biến mất, đến nhanh, đi cũng nhanh.
Nhưng xung quanh chẳng còn 1 con Thiên sứ nào cả.
“Woo, wooahh——!”
“Chuyện này là thế nào!”
“Quái vật!”
Nhận thấy rằng lũ Thiên Sứ là vô dụng, lũ thuộc hạ của hắn hét lên và bắt đầu thi triển những ma thuật mà chúng tự tin vào.
(Charm Person), (Iron Hammer of Righteousness) [Búa Sắt Lẽ Phải],(Hold)[Trói], (Fire Rain) [Mưa Lửa],(Emerald Sarcophagus) [Quan Tài Ngọc Lục Bảo],(Holy Ray)[Tia Sáng Thần Thánh],(Shockwave)[Sóng Choáng],( Confusion)[Choáng],(Charge of Stalagmite) [Mũi Tên Măng Đá],(Open Wounds) [Mở Miệng Vết Thương],(Poison)[Độc],(Fear) [Sợ hãi], (Word of Curse)[Lời Nguyền Rủa], (Blindness)[Mù Lòa]...
Đủ loại ma thuật trút xuống cơ thể hắn như mưa...
Yasuo thì đứng yên đợi lũ này thi triển xong...
"Xong chưa mấy đứa,...ta còn chưa thử nghiệm hết à nha."
Không chỉ có thể giết sạch bọn Thiên Sứ trong một đòn, mà bản thân gã còn kháng ma pháp nữa.
Nigun có cảm giác như mình đang mắc kẹt trong cơn ác mộng vậy.
“Hyaaaaaaaa!”
Vì không phép nào làm gì được gã, một trong số chúng thét lên một cách kỳ lạ và lấy một quả bóng sắt cho vào máy ném đá. Nigun nghĩ rằng nếu những thanh kiếm của Thiên Sứ đã không làm gì được hắn rồi, ném một quả bóng sắt thì có ích gì? Nhưng hắn không ngăn thuộc hạ của mình lại.
Một trái bóng sắt, thứ có thể đập tan xương nát thịt một người, bay chính xác về phía hắn.
Chỉ là, nó cũng chẳng có tác dụng gì cho lắm.
Albedo, cùng với tốc độ mà gần như không thể trông thấy, giương cao chiếc rìu chiến trong tay. Vẽ nó thành một đường lục mờ lộng lẫy trong không trung.
Sau đó, cái tên mới nãy cầm quả banh sắt ngã xuống đất.
“... Cái gì?”
Chẳng ai biết trước mắt mình đã xảy ra chuyện gì. Đáng lẽ họ mới là bên tấn công, thế nhưng người của họ lại bị hạ.
Một người chạy đến kiểm tra đồng đội của mình, nhận ra tên ấy đã chết, hắn hét lên:
“Đầ-, đầu cậu ta đã bị trái bóng sắt đập nát rồi!”
“... Cái gì? Bóng sắt… chẳng phải nó vừa bay về hướng đó sao!?”
Sao tên đó lại bị chính quả bóng sắt chính hắn bắn ra giết chết kia chứ?
Lúc này, cơn gió mang đến tai Nigun một giọng nói.
“Ta thật là có lỗi quá đi, có vẻ như nàng ấy... của ta đã dùng hai đặc kỹ,「Missile Parry」[Đỡ Tên] và 「Counter Arrow」[Mũi Tên Phản Ngược] để gửi trả nó lại cho các người. Có vẻ như các ngươi đã lập kết giới chống những vật phóng, thế nhưng với một đòn công kích mạnh hơn thì hàng phòng ngự cũng phải đổ vỡ thôi phải không nào? Chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả.”
Không biết đúng không nhưng hắn cứ phân tích đại loại như vậy.
Chỉ là nhắc thêm 2 từ "của ta" vào khiến Albedo càng vui sướng hơn rất nhiều vậy.
"À nhưng mà, Albedo lần sau cứ từ từ, để xem chúng nhảy nhót chút đã..."
Yasuo lơ đi tên kia mà quay sáng nói với Albedo khiến hắn bị sỉ nhục thậm tệ.
" Vâng thưa Yasuo"
Bằng đôi tay run rẩy của hắn, Nigun lấy ra một viên pha lê. Bình thường, thân thủ của thuộc hạ của hắn ta rất linh hoạt, nhưng giờ đây, nỗi sợ hãi đang bao trùm nên chúng khiến chúng trở nên chậm chạp. Khi nhận được lệnh tạo lá chắn phòng thủ để chống lại con quái vật này thì dù những thủ hạ của Nigan không sợ chết, nhưng họ vẫn do dự. Tuy nhiên họ vẫn sẽ chiến đấu để kéo dài thời gian cho Nigan.
Ma thuật được phong ấn bên trong viên pha lê ấy có khả năng triệu hồi nên một Thiên Sứ rất mạnh. Tương truyền một mình nó đã tiêu diệt được tên Ma Thần, kẻ đã từng làm mưa làm gió khắp nơi vào 200 năm về trước.
Thiên Sứ mạnh nhất nắm trong tay sức mạnh có thể phá tan nhiều thị thành.
Không biết phải tốn hết bao nhiêu tiền của và mồ hôi nước mắt để lại một lần nữa triệu hồi con Thiên Sứ này, nhưng nhằm đối phó Yasuo, cái gã bí ẩn này, thì kể cũng đáng. Quan trọng hơn là nếu nó không được triệu hồi mà lại rơi vào tay gã thì hậu quả còn tệ hơn nữa. Nigun cứ thế mà tự thuyết phục mình.
Nigun che giấu nỗi kinh hoàng của mình, sợ rằng mình sẽ phải chết như những kẻ đã chết trong tay hắn, trở thành một đống thịt bầy hầy.
“Ta sẽ triệu hồi con Thiên Sứ cấp cao nhất, nhanh câu giờ cho ta!”
Đám lính tuy hoảng loạn nhưng cũng cứ niệm phép liên tục, Yasuo cùng Albedo cũng chỉ đứng xem thôi.
Cứ như vầng thái dương giáng thế, sắc trắng bao trùm khắp thảo nguyên, phảng phất một mùi hương thoang thoảng.
Thiên Sứ trong truyền thuyết, Nigun hớn hở:
“Nhìn đây này! Hãy chiêm ngưỡng hào quang của thiên sứ mạnh nhất đi! Dominion Authority[Tổng Lãnh Thiên Thần Uy Quang].”
Nó có những đôi cánh óng ánh, và lẫn trong vô số những chiếc cánh ấy là những phiến đá, khắc trên chúng những gia huy hoàng tộc, nhưng ta không tài nào thấy được đôi chân và đầu của nó. Dù vẻ ngoài của nó trông có lạ, thế nhưng bất cứ ai cũng có thể thấy rằng nó là hóa thân của thần thánh. Vì con Thiên Sứ xuất hiện chỉ trong nháy mắt, bầu không khí đã trở nên thinh lặng.
Một đấng chí cao giáng thế, điều này khiến cho mọi kẻ đều tung hô vui mừng. Tất cả đều nhiệt huyết dâng trào.
Lần này, chắc chắn bọn chúng sẽ có thể giết Yasuo.
"Vậy là đủ rồi..."
Yasuo khẽ cười, nhưng không ai thấy cả.
"Albedo lui lại 1 chút..."
Albedo cũng lui lại.
Huyết Nhãn...
"Long Quyển Tàn Phong".
Yasuo truyền sức mạnh ma pháp vào trong cây kiếm.
Theo đường kiếm chém tới như hình thành 1 con rồng uốn lượn nhẹ nhàng lướt tới.
Con rồng cứ nhẹ nhàng lướt đến, Thiên sứ kia thì dần mờ ảo rồi cũng biến mất.
Như chưa từng có gì xảy ra.
Yasuo khẽ búng tay.
"Tạch"
Cuồng phong rít gào lan tỏa ra tứ phía như muốn quét sạch những gì trên đường đi của nó.
Truyện khác cùng thể loại
118 chương
10 chương
146 chương
37 chương
81 chương
40 chương