- Y Nguyệt?
Tiêu Phạm Nhạc tùy tiện tìm một chỗ sạch sẽ một chút rồi ngồi xuống. Trần Hào Thế nhìn ra phía sau cô.
- Ngải Mị, Tu Văn, Tiếu Phi, Tử Vân, Tử Nguyệt,... Cũng đông đấy.
Tiêu Phạm Nhạc liếc nhìn sơ qua dàn con cái của Trần Hào Thế.
- Anh cũng đâu thua kém gì.
Trần Hào Thế phất phất tay chán chường.
- Cái đám này ấy à, vợ bé của chúng nó đuổi tôi không kịp chạy luôn ấy.
Tiêu Phạm Nhạc phì cười. So với cô viết nhiều thể loại thì Trần Hào Thế chỉ viết thể loại tiên hiệp với cả huyền huyễn thôi. Hiếm lắm còn có thêm mạt thế. Thành thử nhân vật chính của anh ta phần lớn đều là nam. Mà đám nam nhân này hậu cung có chút lớn đâu...
- Phải rồi, nói chuyện chính đi. Anh tới đây làm gì?
Trần Hào Thế thở dài.
- Tôi làm nhiệm vụ hệ thống. Nghe nói là nhiệm vụ cuối cùng.
- Nhiệm vụ cuối cùng?
- Cũng không rõ lắm.
Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày. Chưa từng nghe Mộ Mộ nhắc tới việc tồn tại cái gọi là nhiệm vụ cuối cùng. Cô còn tưởng từ giờ đến cuối đời cứ phải hoàn thành nhiệm vụ chứ.
- Còn cô?
- Tôi theo em trai tới đây, tình hình không rõ lắm.
- Ồ.
Trần Hào Thế gật gù. Tiêu Phạm Nhạc ném anh mắt qua.
- Thế đã có kế hoạch gì chưa? Tôi định đi vào trong đó.
- Tôi cũng định thế. Nhiệm vụ của tôi là lấy cắp một cái USB rồi tiêu hủy nó.
Tiêu Phạm Nhạc thở dài ngao ngán. Cô gác một chân lên chỗ ngồi, chống cằm lên ghế.
- Tác giả chân yếu tay mềm như chúng ta giờ lại phải đi làm điệp viên. Vô lý thật đấy.
Tiêu Phạm Nhạc trước kia từng làm diễn viên đóng thế. Hơn nữa, cô từng học nhu đạo. Bây giờ lấy đó làm căn cơ thì cũng đánh đấm được chút ít. Chứ Trần Hào Thế thì có làm được gì đâu. Anh ta vốn chỉ là một tác giả vô cùng bình thường, viết lách còn không đủ nuôi sống bản thân.
Hệ thống cũng quá ép người rồi.
- Ừ. Chết thì chết đi cho rồi, còn phải sống lại lo mấy cái này.
Tiêu Phạm Nhạc bĩu môi.
Cô lại nghĩ, có mấy chuyện hình như không có lý lắm đi. Cái hệ thống này chẳng có thống nhất gì cả, lộn xộn hết cả lên. Giờ cô phải đóng một bộ phim với vai nữ chính liều mạng đây. Còn hệ thống thì chẳng nói tiếng nào. Trong khi ở nhà chẳng có nguy hiểm gì thì lôi qua một đống nhiệm vụ nguy hiểm. Chẳng lẽ sợ cô sống quá lâu à? Cũng quá đáng rồi đó!
Tiêu Phạm Nhạc bớt cho chính mình nghĩ nhiều. Cô quay qua, cùng Ngải Mị đám người bàn tính kế hoạch một chút. Trần Hào Thế nghe thấy, mới nói có thể giúp. Hai người nhiều phía bàn chuyện, sau đó trao đổi vài thứ đồ ăn rồi gần sáng mới bắt đầu nghỉ ngơi. Tiêu Phạm Nhạc nói chuyện với Lã Vô Tâm báo trước một tiếng. Lã Vô Tâm tìm ra cái người gọi là Lộ Quan Vũ rồi. Không biết là thù oán gì, chỉ là tạm thời không tiếp viện được Tiêu Phạm Nhạc. Cô lại không trông chờ lắm, chính mình cũng đã có kế hoạch. Nói sao thì, cái đám cô cần đề phòng là Ngải Toa, chứ không phải Trần Hào Tích. Còn có, một số chuyện của Lâm Phạm Hoàng, vẫn phải lôi tên đó đi ra giải thích rõ ràng mới được.
Mà nghĩ lại à. Hình như cô đâu cần phải lo cho cái thằng nhóc đó đâu. Nó cũng đâu phải do cô nuôi. Hai mươi mấy tuổi rồi, nào còn cần cô lo cho nữa. Mấy lại, chuyện của nó hình như không dính dáng tới cô à. Cô tại sao phải vì nó lao đầu vào nguy hiểm? Bây giờ quay trở về lại đâu có cái nguy hiểm gì đâu à?
Ây, ai bảo cô là chị nó.
Lại không đúng đi. Cô là Tiêu Phạm Nhạc rồi, đâu phải Lâm Phạm Nhạc. Thế là Tiêu Phạm Nhạc lại thắc mắc, rốt cuộc cô ở đây làm cái quỷ gì.
[Khởi động nhiệm vụ hệ thống: Giúp đỡ người trọng sinh hoàn thành tâm nguyện. Phần thưởng: Vật phẩm bí mật. Trừng phạt: xóa toàn bộ thông tin
Khởi động nhiệm vụ bắt buộc: giúp đỡ hệ thống, sống sót trở về. Phần thưởng: Vật phẩm bí mật. Trừng phạt: ngẫu nhiên đổi ngoại hình mặc định]
-....
Nhắc đó là tới liền đi. Giờ thì có lý do ở lại rồi. Hơn nữa là lý do rất chính đáng đâu.
- Y Nguyệt, cô sao thế?
- Mới nhận nhiệm vụ.
- Ồ?
Tiêu Phạm Nhạc phất phất tay, tỏ vẻ không muốn nói chủ đề này.
Truyện khác cùng thể loại
172 chương
27 chương
10 chương