- Chị rốt cuộc nghĩ cái gì đấy? Tiêu Phạm Nhạc lạnh nhạt liếc Lâm Phạm Hoàng một cái. - Nếu không phải tại mày thì chị sẽ lao đầu vào à? Lâm Phạm Hoàng im bặt. Lâm Phạm Nhạc lắc lắc đầu, chăm chú băng lại vết phỏng ở tay Tiêu Phạm Nhạc. HP của Tiêu Phạm Nhạc bây giờ là 11, vượt hơn mức độ gặp hiệu ứng yếu ớt một đơn vị. Tuy nhiên tình trạng của cô vẫn chưa ổn định lắm. Lúc Tử Huyết đưa cô về tới nơi thì cô đã mất ý thức rồi. Mộ Mộ tự động biến Tiêu Phạm Nhạc về hình dạng bình thường nên Lâm Phạm Hoàng và Lâm Phạm Nhạc cũng còn chưa biết cô hóa thành người lớn được. Tiêu Phạm Nhạc rút tay lại. - Không cần băng bó đâu. Chi chút điểm trưởng thành mua thuốc hồi phục là được. Lâm Phạm Nhạc định nói lại thôi, cuối cùng đem hộp y tế cất đi. Tiêu Phạm Nhạc nhìn Lâm Phạm Hoàng. - Mày khôn hồn thì khai hết ra, bằng không thì đừng kêu tao là chị nữa. Chuyện lớn như thế này mày cũng giấu, có còn coi tao là chị mày không hả thằng nhãi con? Lâm Phạm Hoàng cúi đầu không nói. Tiêu Phạm Nhạc cũng không gấp, bắt đầu trao đổi một vài món đồ phục hồi với hệ thống. Lâm Phạm Nhạc mang vào một ly sữa, sau đó ngồi qua một bên. Tiêu Phạm Nhạc khôi phục tới nửa thanh HP thì bắt đầu mất kiên nhẫn. - Lâm Phạm Hoàng! Lâm Phạm Hoàng thở dài. Anh lựa chọn từ ngữ một chút. - Thật ra... Em là người trọng sinh... - ...!!! Trường hợp trọng sinh rất hiếm khi xảy ra, chủ yếu là để đảm bảo cân bằng giữa các ký chủ xuyên không. Những người trọng sinh có linh hồn đi ngược thời gian, vì vậy thường linh hồn của họ rất mạnh mẽ, đủ đề che giấu bất cứ hệ thống nào về việc trọng sinh. - Kiếp trước em chỉ là một học sinh bình thường thôi. Sau khi về nước... Chị đã dấn thân vào giới giải trí rồi.... Sau đó chị bị người khác hãm hại nhưng may mắn thoát được, họ tìm tới em để đe dọa chị. Ba sợ chị mềm lòng từ bỏ ước mơ nên liều mạng cứu em. Sau đó chị trở nên điên cuồng, bắt đầu bằng mọi thủ đoạn bước lên đài cao. Để ngăn chị, không còn cách nào khác, em cũng phải đi vào giới giải trí. Chị nói em quá vướng víu, sau đó.... Lâm Phạm Hoàng ngừng lại. Tiêu Phạm Nhạc nhíu mày không hài lòng. Cũng có mấy phần khó chịu, nhưng cô không nói gì cả. Nghe nói thì quả thật mọi chuyện xảy ra có phần quá khó cho cô. Những chuyện đó ở kiếp này cô không có gặp, nhưng cũng cảm thấy được nó đối với cô lúc đó hẳn là việc rất ghê gớm. Vì thế nó mới khiến cô trở thành kẻ xấu xa. - Sau đó thế nào? - Sau đó chị bị Đới Duy lợi dụng, cuối cùng bị ép chết. Anh ta cũng giết em luôn... - ... Lâm Phạm Nhạc không nhận ra người được gọi là Đới Duy, tuy nghe cũng hiểu đại khái nhưng sau đó không nói gì. Tiêu Phạm Nhạc thì rơi vào trầm ngâm. - Kiếp trước của mày, chị đây có vẻ khốn nạn thật... - ... - chị có thể đừng tự nhận xét bản thân vậy không? Lâm Phạm Hoàng xem xét vẻ mặt của Tiêu Phạm Nhạc. Chẳng qua khuôn mặt cô vốn đã quen che giấu, không có biểu lộ gì cả. Anh cụp mắt. Tuy là đã cứu được chị anh, nhưng anh không cứu được ba anh. Thậm chí, chị anh đến cuối cùng cũng chết. Tuy biết có những chuyện đã định sẵn, người phải chết thì sẽ chết, nhưng anh cũng không khỏi hối tiếc. Điều hối tiếc hơn cả là anh không ngăn được chị anh nảy sinh tình cảm với Đới Duy. Cái kẻ khốn nạn đó... - Đới Duy đó... - Không, một tên khốn nạn thôi. Lâm Phạm Hoàng hơi sững, nhưng không nói gì nữa. Anh cảm thấy, chị anh không đắm chìm vào anh ta như kiếp trước của anh là tốt lắm rồi. Tiêu Phạm Nhạc đưa mắt qua. - Mày trọng sinh về lúc nào? - Lúc đi du học... - Thảo nào lúc đó mày đang mong ngóng lại đột ngột không chịu đi, phải để ba với chị ép. Lâm Phạm Hoàng nhún vai không đáp. Lâm Phạm Nhạc nhìn qua. - Vậy đám người kia là sao? - Chút quan hệ lúc ở nước ngoài. - Lâm Phạm Hoàng trả lời qua loa. - Thế à...? Che giấu đáy mắt đầy nghi ngờ, Lâm Phạm Nhạc đứng dậy rời đi. Tiêu Phạm Nhạc xoa trán. - Mai chị về Tiêu gia rồi, mày nên cẩn thận một chút. Đến cả Tiêu Chí Hào cũng bị kéo vào thì mày đúng là một thằng chẳng nhạy bén chút nào. Lâm Phạm Hoàng chỉ cười không đáp. Tiêu Phạm Nhạc ôm Mộ Mộ tiến hành trao đổi vài món đồ phục hồi nữa. Lâm Phạm Hoàng hơi cười, mắt đầy hoài niệm. - Thật ra, chị này. - Hả? - Tiêu Phạm Nhạc không nhìn tới. - Kiếp trước của em chị không có làm mấy chuyện vô bổ như viết truyện đâu. Tiêu Phạm Nhạc ngẩng đầu nhìn. Lâm Phạm Hoàng mỉm cười. Cô cũng cười. - Mày còn thấy nó vô bổ sao? - Không. Ít nhất nó khiến chị gái em thành loli, chứ không phải cái xác vô hồn. Tiêu Phạm Nhạc không đáp. Cô chỉ cười lắc đầu. - Thật ra em cảm thấy mình nên làm một lolicon. Tiêu Phạm Nhạc ném cho Lâm Phạm Hoàng một ánh nhìn khinh bỉ. Anh chỉ cười. Cô thì thở dài. Kể cũng lắm rắc rối. Cô là người xuyên không hệ thống, còn em trai cô trọng sinh. Trùng hợp thật. Cô cũng không ngờ, còn có chuyện trùng hợp hơn nữa.