Thời gian ba ngày này Tiêu Phạm Nhạc có thể nói là khá ngoan ngoãn. Bảo ăn sẽ ăn, bảo làm gì thì sẽ làm cái đó. Chẳng qua ngoại trừ An Như và Tiêu Gia Huy, cô không đáp lời và không thèm nhìn ai cả. Điều đó khiến cả Tiêu gia từ trên xuống dưới đều rối loạn. Mới có ba ngày đã không nhịn được mời tới bác sĩ tâm lý. Có điều bởi Tiêu Phạm Nhạc không hợp tác, chỉ giương mắt nhìn nên bác sĩ tâm lý cũng muốn chịu chết, chuẩn đoán có phần mơ hồ. Có điều cũng nhờ vậy, cuối cùng cả nhà cũng xuống nước, để Tiêu Gia Huy đàng hoàng hỏi Phạm Nhạc muốn gì. Tiêu Phạm Nhạc lúc này nhoẻn miệng cười, làm cho Tiêu Gia Huy không khỏi giật mình. - Không phải muốn A Nhạc nghe lời sao? Tiêu Chí Long trốn trốn nấp nấp nghe lén, thầm kêu không xong. Mấy ngày con nhóc không chọc cậu ta, nói gì nghe nấy là khiến cậu ta nghi rồi. Nghe lời Tiêu Chí Thanh là biết con nhóc này ghi nợ. Thật lắm chiêu trò! Tuy trong lòng nghi ngờ như thế, nhưng Tiêu Chí Long thật sự có phần lo lắng. - Mọi người muốn A Nhạc nghe lời, A Nhạc sẽ nghe lời. Nói xong lại lạnh giá cười một tiếng, quay lưng rời đi. Tiêu Gia Huy buồn bã lắc đầu. Rõ ràng là rất ghét bỏ đây, còn nói nghe lời. Hành động của Tiêu Phạm Nhạc có phần quá đáng. Y Lạc nắm tay cô đi ra ngoài, tỏ ra ngoan ngoãn đi theo thế mà về tới nhà liền lấy khăn lau tay, ở trong nhà vệ sinh rửa tay thật lâu. Tiêu Chí Long lâu lâu tốt bụng một lần giúp cô mang cặp vào nhà, cô đem cặp vứt luôn vào thùng rác. Tiêu Chí Hào xoa đầu cô, cô liền cắn anh một cái rồi chạy đi. Tiêu Chí Thanh còn thảm hơn, chưa kịp động vào cô đã bỏ chạy, liếc cũng không thèm liếc. Người làm ngoài trừ An Như không ai dám vào phòng dọn dẹp phòng cho Phạm Nhạc. Có hôm đi học về thấy trong phòng có người làm liền không thèm về phòng, ở phía ngoài vật vờ ngủ cuối cùng được An Như thuyết phục trở vào lại phòng. Tiêu Gia Nguyên còn đỡ, ngoại trừ cháu gái không có tỏ vẻ ngoan ngoãn ngọt ngào ở bên cạnh ríu rít nữa thì cũng không có gì khác. Chỉ có Tiêu Gia Huy cùng An Như là có được thái độ đối đãi tốt nhất của Phạm Nhạc. Mấy người làm trong nhà cùng nhau xì xào, không có ai dám lại gần Phạm Nhạc. Tiểu thư nhỏ ngày càng khó chiều! Tiêu Gia Huy hỏi không có kết quả, thất bại rời đi. Tiêu Phạm Nhạc rời đi sau đó mang mặt lạnh ôm thỏ Bông đứng mãi trước cửa. Không ra cũng chẳng vào, hại mấy người canh cổng hồi hộp chẳng biết phải làm sao. Ba ngày không có kết quả, Tiêu Phạm Nhạc không kiên nhẫn nữa. Vài ngày tới là muốn kết thúc sự kiện, nếu không hoàn thành bốn nhiệm vụ cô sẽ không nhận được kỹ năng Thành thục. Thành tựu Khởi động cô đã đạt được, Cấm kị cũng có được, không có Thành thục thì quá thiệt thòi cho cô rồi! Hiện tại không cần biết thủ đoạn thế nào, cô phải sống! Tuyệt đối không thể để Cấm kị đạt cấp cuối cùng! Tiêu Phạm Nhạc cắn môi, sau đó mạnh dạn bước chân rời khỏi nhà. Hai người canh cổng nhìn nhau, không biết có nên cản lại hay không. - Kệ con bé. Chí Thanh, còn đi theo con bé xem sao. Tiêu Gia Nguyên vốn đã đứng quan sát từ lâu, chỉ là Phạm Nhạc không nhận ra. Lời Tiêu Gia Nguyên vừa nói liền mang ra Tiêu Chí Thanh. Anh gật đầu, sau đó bước đi. *** [Chào mừng khách mời đến với "Góc đố vui Mộ Mộ". Cảm ơn khách mời đã tham gia chương trình. Xin công bố đáp án cho câu hỏi kỳ trước là B. Không có khách mời trả lời câu hỏi. Hệ thống cập nhật câu hỏi. Hệ thống đặt câu hỏi: Tiêu Gia Nguyên cho Tiêu Chí Thanh theo dõi ký chủ vì: A. Trong lòng có phần nghi ngờ ký chủ B. Chỉ là lo lắng cho ký chủ C. Muốn biết ký chủ đang làm gì D. Đi theo cho chắc, không có chủ đích Ký chủ, chúc may mắn ^^] *tg: quèo, không được đón tiếp gì hít chơn à. Chắc ta sẽ dẹp cái góc đố vui này hjc Mai rảnh lại ra chương z.....