Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 82 : Anh chính là chàng trai kiêu sa như gió vậy đó…

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Người dịch: AliceGame Biên: AliceGame - Không gấp, chuyện này tuyệt đối không cần gấp. – Trương Tiểu Kiếm đầy mặt nghiêm nghị nói: - Chị dâu, thật sự không phải là tôi khác người, mà là tôi còn chưa đi xem phong thủy nhà ngài. Tuy rằng bây giờ không còn ma nữa, nhưng cụ thể là có mua được nhà hay không còn cần tôi đi xem rồi mới biết được. Nhưng mà… Vốn Trần Tử Hào nghe thấy nửa câu trước, tim đập chậm nửa nhịp, nhưng mà vừa nghe thấy nửa câu sau… - Nhưng cái gì?! – Trần Tử Hào kích động nói: - Có việc gì yêu cầu chú em cứ nói thẳng! - Thật ra thì cũng đơn giản thôi. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc nói: - Nhưng hôm qua tôi đã liên lạc được với sư phụ tôi rồi. Ngày mai là có thể xem phong thủy cho Trần ca. - Tốt quá! – Hiện tại Trần Tử Hào có thể nói là cực kỳ nghe lời Trương Tiểu Kiếm, hưng phấn nói: - Nghe cậu. Chờ đến khi cậu xem phong thủy xong, đến lúc đó chỉ cần nói có thể, chúng ta lập tức ký hợp đồng, nói không thể, chúng ta sẽ không ký! Ah, mày xem bây giờ mới đúng đường nhé --- Đến khi đó có thằng ngu mới nói không thể mua ấy… - Được, vậy thì quyết định thế nhé. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha dẫn theo hai đứa bé ra ngoài: - Được rồi, Trần ca cứ nghỉ ngơi tiếp đi là được, tôi còn có việc khác, đi trước nhé. - Không thành vấn đề! – Trần Tử Hào liên tục vẫy tay với Trương Tiểu Kiếm: - Đại sư đi thong thả! … - Chém nha chém nha phóng túng niềm kiêu ngạo của tao! Huýt sáo đi ra phòng bệnh, Trương Tiểu Kiếm đắc ý nói: - Đã nhìn thấy chưa? Vừa rồi biểu hiện của Kiếm ca còn ổn chứ? Ninh Thư Hào bĩu môi: - Dế nhũi! Trương Hàm Hàm gật đầu tỏ vẻ đồng ý: - Đúng! Cái đệt, hai con gấu con này, vừa rồi anh mày trâu bò thế mà chúng mày còn bảo anh là dễ nhũi á?! - Sao lại là dế nhũi?! – Trương Tiểu Kiếm điên tiết nói: - Tốn có tí thời gian đã có hai ngàn! Hai ngàn! Chúng mày còn muốn thế nào nữa? - Cho nên mới bảo anh là dế nhũi. – Ninh Thư Hào liếc xéo hắn: - Vừa rồi cho dù anh nói là hai chục ngàn ổng cũng sẽ cho ngay lập tức! - Đúng đấy đúng đấy. – Trương Hàm Hàm cũng cả giận nói: - Ai biết anh chỉ nói có hai ngàn! Hừ! Quả thực là mất mặt! Trương Tiểu Kiếm: “…” Chẳng lẽ… Anh… Thật sự… Đòi ít tiền?! - Đừng cản tao! – Trương Tiểu Kiếm ôm cửa sổ muốn nhảy xuống ngay: - Đừng cản tao! Đừng ai cản tao hết! Để cho tao chết đi! Hai chục ngàn biến thành hai ngàn! A a a a a a a a a a a! Người đi ngang qua khu nằm viện chỉ trỏ về phía Trương Tiểu Kiếm: - Thằng kia làm sao thế? - Ma nhập à? - Tiểu Tiện Tiện chẳng lẽ anh thật sự muốn nhảy sao? – Trương Hàm Hàm kéo áo Trương Tiểu Kiếm, vội vàng kêu lên: - Anh xuống dưới trước cái đã rồi hẵng nói! Trương Tiểu Kiếm quả thực rơi lệ đầy mặt: - Hai chục ngàn biến thành hai ngàn… Hai chục ngàn biến thành hai ngàn… Anh cứ nhảy xuống mẹ nó đi cho rảnh nợ! - Cho nên đã bảo rồi. – Ninh Thư Hào hừ hừ: - Haizzz, kết cấu ấy… Trương Tiểu Kiếm: “…” Anh mày không sống nữa! “Rắc!” Trương Tiểu Kiếm vừa nghĩ đến đây, đã nghe thấy có một tiếng nứt truyền đến từ cửa sổ bên kia, sau đó đã thấy cả chiếc cửa sổ rõ ràng là có chút lung lay! Chuyện gì thế?! Trương Tiểu Kiếm: - Hệ thống, cửa sổ này… Hệ thống: - Ký chủ nói không muốn sống, cho nên câu chém gió này có thể thành hiện thực. Trương Tiểu Kiếm: “…” Có thể thực hiện thì đương nhiên sẽ trở thành hiện thực? Như vậy nói cách khác… Ố mài gót ót ót ót ót ót ót! Trương Tiểu Kiếm kéo hai đứa nhỏ chạy ra xa trong nháy mắt, sau đó đã nhìn thấy cái cửa sổ kia, “Bùm” một phát, tất cả đều ngã xuống! “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Ninh Thư Hào!” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Trương Hàm Hàm.” Điểm số khiếp sợ +2, +3, +2, +1… Tất cả mọi người ở gần cửa sổ nhìn xem choáng váng! Cái cửa sổ kia vậy mà lại ngã xuống! Lỡ như có ai đó không chú ý… - Ai yo… - Trương Tiểu Kiếm sợ hãi kìa, dùng sức vỗ ngực: - Xem ra về sau nhất định phải duy trì phong cách, phong cách! Nói không nhảy thì tau phải không nhảy ngay lập tức! Ninh Thư Hào: “…” Trương Hàm Hàm: “…” - Tiên sinh, xin hãy dừng bước! – Lúc này, một người bước nhanh đi tới, trông bộ dáng như là lãnh đạo, trước tiên là chỉ huy nhân viên bệnh viện sơ tán quần chúng, sau đó đi đến trước mặt Trương Tiểu Kiếm, giọng điệu rất là cung kính, nói: - Cám ơn ánh mắt sắc bén của ngài, đúng lúc phát hiện ra tai họa ngầm của chiếc cửa sổ an toàn kia. Tôi thay mặt tất cả nhân viên công tác trong bệnh viện nói với ngài một tiếng cám ơn! Hắn nói mỗi một câu tuyệt đối đều tràn đầy thành ý, phải biết rằng nếu chiếc cửa sổ kia ngã xuống thì thôi, nhưng lỡ như đập trúng người khác, hoặc là có đứa bé nào không cẩn thận ngã xuống từ chỗ này, vậy thì bệnh viện sẽ gặp phải rắc rối rất lớn! “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Ninh Thư Hào!” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Trương Hàm Hàm!” Ninh Thư Hào cùng Trương Hàm Hàm đồng thời há to miệng ---- Thế mà cũng được á?! Vừa rồi không phải là lão già kia muốn nhảy xuống thật sao?! - Ai yoo, đâu có đâu có. – Trương Tiểu Kiếm bật mode nhẹ như mây gió trong nháy mắt, nói: - Thật ra thì vừa rồi tôi cũng mới vô ý phát hiện chuyện này thôi, cho nên mới diễn một màn như thế để gợi ra sự chú ý của các anh, không ngờ thật sự là tai họa ngầm. Có câu nói ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, chỉ cần về sau các anh chú ý nhiều hơn, tôi tin rằng tuyệt đối sẽ không còn bất cứ vấn đề nào nữa. - Cám ơn đã nhắc nhở. – Người kia trực tiếp nhét một tấm danh thiếp cho Trương Tiểu Kiếm: - Đây là danh thiếp của tôi, nên gọi tiên sinh như thế nào? - Không dám, tôi tên là Trương Tiểu Kiếm. – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha nhận lấy danh thiếp --- Quách Văn Lâm, phó viện trưởng hành chính bệnh viện Triều Dương Thiên Kinh. Ah yoo, nhân vật có thực quyền nhé! - Quách viện trưởng. – Trương Tiểu Kiếm nhanh chóng chào hỏi: - Ngài xem ngài khách khí chưa kìa… - Không dám nhận. – Quách Văn Lâm cười nói: - Sau này khi nào Trương tiên sinh đến bệnh viện của chúng tôi để khám bệnh gì đó, cứ nói tôi một tiếng, xin đừng khách khí! - Được thôi. – Trương Tiểu Kiếm lập tức đồng ý, sau đó nhẹ nhàng phẩy tay: - Vậy thì Quách viện trưởng, chúng tôi đi trước nhé. Quay đầu đi luôn, không mang theo một áng mây. Anh chính là chàng trai kiêu sa như gió vậy đó… - Hay lắm Kiếm ca! – Ninh Thư Hào vừa đi vừa hưng phấn nói: - Biểu hiện vừa rồi quả thực siêu trâu! - Nhóc nói thế không phải là nhảm sệt sao! – Trương Tiểu Kiếm đắc ý vuốt tóc: - Sau này học theo anh tí đi! Ninh Thư Hào gật đầu thật mạnh: - Biết rồi, biết rồi! Lúc này Trương Hàm Hàm ở bên cạnh hỏi: - Tiểu Tiện Tiện, lại nói, trên thế giới này thật sự có ma sao? Phía trước con ma ở trong phòng bệnh kia thật sự bị anh bắt à? Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn là phản xạ có điều kiện muốn gật đầu, nhưng mà lời nói đến miệng cuối cùng vẫn là thay đổi --- - Nói đùa, ma quỷ gì? – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha xoa đầu Trương Hàm Hàm: - Anh lừa hắn thôi. Hắn đã tin tưởng như thế, cho nên chỉ có thể nói ma đã bị diệt, không thể nói là không có ma. Nếu anh nói với hắn là không có ma, vậy thì bệnh trong lòng của hắn sẽ không khỏi hẳn được. Cho nên lúc nãy anh cố ý làm cái ảo thuật thôi. Mấy đứa đừng tưởng thật. - Hi hi, em đã nói mà. – Trương Hàm Hàm cười tủm tỉm đáp lời: - Sao lại có ma thật được chứ. Haizzz, trẻ con trong lứa tuổi mười một mười hai tuổi, chính là thời điểm bắt đầu hình thành thế giới quan. Nếu như không giải thích rõ ràng, vậy thì sẽ nảy sinh ảnh hưởng rất lớn đối với cuộc sống sau này của bọn họ. Không có cách nào khác, tam quan của anh đứng đắn như vậy đấy! Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Biết là được rồi. Đi thôi, chúng ta cũng nên trở về nhà thôi. … …