Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 62 : Ông trời bất công qué!

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Người dịch: AliceGame Biên: AliceGame - Kiếm ca! Chuyện gì vậy?! – Giang Nghi Niên nhìn Trương Tiểu Kiếm, đầy mặt kinh ngạc: - Sao cậu biết cô ấy bị trẹo chân? - Đúng rồi đúng rồi. – Kim Khải Toàn đứng bên cạnh gật đầu thật mạnh: - Sao cậu biết được thế? - Tôi á? – Trương Tiểu Kiếm kỳ quái nói: - Hôm qua lúc cô ấy bị trẹo chân tôi đang ở bên cạnh, nhìn thấy tận mắt, cho nên đương nhiên là biết rồi. “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Sở Phi.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Giang Nghi Niên.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Kim Khải Toàn.” Im lặng, cả khu nghỉ ngơi nháy mắt trở nên im lặng! Ba người Sở Phi, Giang Nghi Niên, Kim Khải Toàn đều đầy mặt sát khí, liếc xéo nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm, trong ánh mắt tràn ngập vô số cảm xúc tiêu cực, trong đó có 80% là hâm mộ ghen tỵ hận. - Các cậu nhìn tôi thế làm gì? – Trương Tiểu Kiếm lại nói thêm: - Hôm qua lúc tôi đang đi trên đường vừa vặn nhìn thấy, sau đó cô ấy lập tức bị trẹo chân, sau đó tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, sau đó lại đưa cô ấy về nhà. Yên tâm yên tâm, không có ảnh hưởng đến xương cốt, nếu không thì thật sự là bi kịch rồi, nhìn xem các cậu sợ kìa… “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Sở Phi.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Giang Nghi Niên.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +5 đến từ Kim Khải Toàn.” Lại là một trận im lặng không hiểu ra sao. Bỗng nhiên, Giang Nghi Niên hét to một tiếng, sau đó ba người bổ nhào lên người Trương Tiểu Kiếm, nháy mắt đã xếp thành một chồng bao cát hình người! - Sao mày lại có thể gặp được em ấy?! – Giang Nghi Niên hét to: - Thành phố Thiên Kinh lớn như dzậy, tại sao mày lại may mắn gặp được em ấy như thế?! - Khai thật đi! – Kim Khải Toàn cũng nói to: - Các cậu có mờ ám gì không hả? - Thằng khốn khiếp nhà ngươi! Sao mày lại có thể xuống tay nhanh như vậy chứ! – Sở Phi lại càng sốt ruột hơn, hôm qua hắn đã lo lắng Tô Mai và Trương Tiểu Kiếm sẽ có chuyện gì xảy ra, lúc về nhà quả thực chính là ảo tưởng một trận, đến hai giờ sáng mới ngủ, cuối cùng mới học thuộc lòng hết một ít điểm quan trọng trong phong thủy. Đang định hôm nay sẽ biểu hiện một chút, ai biết không chỉ có Tô Mai không đi làm, bây giờ còn phát hiện tối qua cô ấy ở cùng một chỗ với Trương Tiểu Kiếm! Có cần nhanh thế không hả giời ơi! Bọn họ mới gặp nhau hôm qua thôi mà! Thằng này vừa xấu lại bằng cấp thấp, rốt cục thì mình thua kém nó ở chỗ nào?! Trời xanh ơi đất đai hỡi! Bố mày không thể nhịn cơn tức này được! Mọi người đấm Trương Tiểu Kiếm một trận, sau đó ba người lại ngồi về chỗ một lần nữa, một đám thở phì phì nhìn Trương Tiểu Kiếm --- Tô Mai chính là một đóa hoa của văn phòng bất động sản này, mỹ nữ “Bốn có” có nhan sắc có bằng cấp có gia thế có tính cách! Bình thường chỉ dám liếc nhìn cô ấy lén lút chảy nước miếng, làm việc cùng nơi lâu như vậy mà còn không dám nói nhiều mấy câu, thậm chí không có cơ hội hẹn cô ấy đi ăn một bữa cơm. Ai biết chớp mắt đã khiến cho thằng cha này cuỗm đi rồi! Tổ sư còn có thiên lí không hả?! - Giải thích đi! – Sở Phi ngồi trên sofa, buồn bực đến mức toàn thân khó chịu: - Các cậu rốt cục trộn với nhau từ khi nào? - Tôi… - Trương Tiểu Kiếm gãi đầu, đang định giải thích, nhưng mà ngẫm lại, không đúng mà: - Ah, tôi giải thích với các anh làm cái búa gì? Các anh lại không phải chồng của cô ấy! - Bọn tôi! – Sở Phi không khỏi sốt ruột, nói chuyện cũng có chút không rõ ràng: - Dù sao chúng tôi đều là đồng nghiệp của cô ấy, bình thường vẫn xem cô ấy như là bạn bè vậy! Ai biết bây giờ lại bị trẹo chân, còn bị trẹo lúc ở cùng một chỗ với cậu! Không thể chấp nhận được! - Tôi… - Người nói vô tâm, người nghe có ý, Trương Tiểu Kiếm vừa nghe thấy câu này không khỏi hoảng sợ! Đậu má, thằng này không hổ là tốt nghiệp Thanh Hoa, tổ sư chỉ số thông minh cũng quá cao đi! Đã đoán được là vì mình mới khiến cho Tô Mai bị trẹo chân sao? Không được không được, không thể thừa nhận chuyện này được! Tuyệt đối đánh chết cũng không thể thừa nhận! Nếu dám thừa nhận, giờ này sang năm chắc cỏ mộ anh đều cao cỡ hai mét quá! - Sao tôi biết được cô ấy ngã xuống kiểu gì? – Trương Tiểu Kiếm không đỏ mặt không ấp úng, tuy rằng trái tim suýt nhảy ra khỏi cổ họng, nhưng vẫn nghiêm túc nói: - Lúc ấy tôi thấy hình như là gót giầy của cô ấy bị gãy, trẹo chân không nhẹ, khi đó là người thì phải giúp đỡ chớ, tiếp theo tôi đưa cô ấy đi bệnh viện, sau đó đưa cô ấy về nhà. Hắn nói này xem như là 30% giả trộn lẫn 70% thật, nhất thời ba người Sở Phi không tìm được bất cứ sơ hở nào cả, ngược lại là đồng thời phát hiện từ ngữ mấu chốt trong đó. - Gãy gót giày cao gót á? – Sở Phi đứng bật dậy, vội vàng nói: - Vậy thì bị trẹo chân nghiêm trọng rồi! Nhà cô ấy ở đâu? Trưa nay tôi muốn đến thăm! Ai yoo, vậy phải làm sao đây? Tôi phải mua nhiều thứ gì đó có thể dùng được mới được. Mua cái gì mới tốt đây? Hoa quả? Sữa bò? Đồ hộp? Hoa hồng? Trương Tiểu Kiếm: “…” Ông cứ nói thẳng là ông muốn thừa dịp này để lấy lòng người ta cho xong đi. Người ta trẹo chân ông tặng hoa hồng làm gì? Xem ra trên mộ của ông sắp được mọc cỏ rồi đấy anh giai… - Tiểu Kiếm, Kiếm ca! – Giang Nghi Niên ngồi bên cạnh, đầy mặt lấy lòng nói: - Dù sao bây giờ cũng không có nhiều người có thể mua nhà, một ngày cũng chẳng có mấy người, trưa nay dẫn bọn tôi đi xem thử xem đi? Ừm… Trương Tiểu Kiếm nhìn xung quanh, Giang Nghi Niên nói vậy ngược lại là không có nói sai. Chính sách hạn chế mua sắm và căn nhà thứ hai của thành phố Thiên Kinh, trực tiếp dẫn đến ngành bất động sản tiến vào thời kỳ giá rét, một ngày không có mấy người đến xem nhà. Quan trọng nhất là người gốc Thiên Kinh hầu như đều đã mua được nhà hết rồi, còn chưa mua thì cũng mua không nổi. Người bên ngoài muốn mua lại mua không được, có tiền cũng không thể. Cho nên bây giờ cả tòa văn phòng bất động sản lớn như vậy, tổng số khách hàng xem nhà mới có ba người. Mà sales lại có hơn hai mươi người… Người nhiều phân phối không đủ, sói nhiều mà thịt thì thiếu rồi… - Cũng được. – Trương Tiểu Kiếm suy nghĩ, dù sao cũng không vội, đi thăm một chút kéo gần quan hệ giữa đồng nghiệp với nhau cũng không có vấn đề gì, lập tức gật đầu nói: - Vậy chờ tôi hỏi thăm xem cô ấy có muốn chúng ta đi không đã. “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Sở Phi.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Giang Nghi Niên.” “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Kim Khải Toàn!” - Tiểu Kiếm, quan hệ giữa cậu và Tô Mai phát triển rất nhanh nhỉ. – Sở Phi đầy mặt hâm mộ ghen tỵ hận, vị chua trong câu nói quả thực là thằng ngốc cũng có thể ngửi được: - Mới gặp mặt có một ngày đã quan hệ thân thiết thế rồi à? Thằng này là ghen tỵ rồi… Trương Tiểu Kiếm bất đắc dĩ nhún vai ---- Mẹ kiếp anh mày thuần túy bị oan uổng thôi, mày cho rằng anh nguyện ý sao? Hôm qua tiền chụp X quang đều là anh bỏ ra nhé! Hơn hai trăm tệ đấy! Nhưng không có cách nào khác, ai bảo bóng lưng của cô nàng đẹp như thế làm gì? Không chỉ bóng lưng đẹp, mặt trước cũng rất xinh đẹp. Mẫu cô gái thế này vốn rất dễ khiến người khác nảy sinh ham muốn chinh phục, khi đó anh cũng là không cẩn thận… - Tạm được thôi. – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì đáp lời: - Không phải là vừa vặn thôi sao? Tôi cũng rất bất ngờ ấy. Sau đó hắn bắt đầu gửi tin nhắn cho Tô Mai --- Thần Chém Gió: “Có đó không?” Tô Mai: “Đây nè. Là Tiểu Kiếm à? Anh đổi tên sao?” Thần Chém Gió: “Ừ, sửa lại chút, tên này cũng được mà, tương đối phù hợp với phong cách của anh…” Tô Mai: “Ha ha, đúng rồi ý. Sao vậy, có việc gì à?” Thần Chém Gió: “Là thế này, mấy người Sở Phi biết em bị trẹo chân, muốn đi thăm em. Anh tính dù sao đều là đồng nghiệp, người ta có lòng tốt thì cũng không có cách nào cự tuyệt được, cho nên dự định hỏi chút xem em có rảnh hay không ấy mà.” Tô Mai: “Cũng được thôi. Các anh định đến đây khi nào?” Cô ấy đồng ý rồi à? Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn về phía ba người Sở Phi, Giang Nghi Niên cùng Kim Khải Toàn: - Tô Mai nói có thể. Trưa nay chúng ta cùng nhau đi? Sở Phi càng ghen tỵ: “Sáng nay mình hỏi cô ấy sao không đến công ty thì cô ấy không đáp lại mình. Vậy mà lại trò chuyện vui vẻ với thằng Trương Tiểu Kiếm như vậy. Ông trời bất công qué!"