Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 201 : Nhan sắc 149. Sức hấp dẫn 149

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Người dịch: AliceGame Biên: AliceGame Đó là một cô gái trẻ tuổi, dường như được sinh ra từ linh khí trong đất trời, tinh hoa của trăng sao. Nàng lạnh, giống như là đỉnh núi Himalaya, không dính một chút hơi thở nhân gian. Mặc một bộ quần áo office lady màu trắng, chân đi giày cao gót trắng, mái tóc dài thả sau người như thác nước đổ xuống. Khi nàng nhìn quanh, tất cả mọi người đối mặt với ánh mắt của nàng đều không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh! Đó là một loại sức ép vô hình! Nếu như nhất định phải hình dung, thì chính là Ninh đại tiểu thư Ninh Thải Vi này, cũng là một người xuất hiện tự mang BGM! Hơn nữa là cùng một bài trong “Thần Bài” của Phát ca! Trương Tiểu Kiếm thấy thế, trong lòng vô cùng khiếp sợ! Hắn tự mang BGM là do đạo cụ hệ thống bán ra. Nhưng Ninh đại tiểu thư lại hiển nhiên là dựa vào thần thái của bản thân mà tự mang BGM! Nói không khoa trương chút nào, một mình cô nàng này đã tự mang theo khí thế của hệ thống trên người luôn rồi! Trương Tiểu Kiếm hỏi hệ thống đầu tiên: - Hệ thống, con nhỏ này được chấm bao nhiêu điểm vậy?! Hệ thống: - Nhan sắc 149. Sức hấp dẫn 149. Trương Tiểu Kiếm: - Thế mà còn không được 150 sao? Hệ thống: - Đánh giá một cách nghiêm khắc, thì trên cơ bản sẽ không xuất hiện nhan sắc và sức hấp dẫn điểm tối đa. Dẫu sao thì trên đời này vẫn có người mắt mù. Trương Tiểu Kiếm: - Oh…. Dù sao thì bất kể nói thế nào, đó hẳn chính là điểm nhan sắc cao nhất của nhân loại rồi đúng không? Bên này, hắn quan sát Ninh Thải Vi với tâm tính hiếu kỳ, còn Ninh Thải Vi thì lại rất chi là dứt khoát. Bên Long Đằng quốc tế chỉ có một mình cô xuất hiện, hoàn toàn không có người tùy tùng theo sau gì cả. Ngồi trên vị trí của mình, tư thế tao nhã chờ đợi. Hoàn toàn không nói chuyện khách sáo với bất cứ ai cả. Cả hội trường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Một nhân viên quan chức trong cục tài nguyên đất đai thành phố Thiên Kinh phụ trách giai đoạn bán đấu giá này nhanh chóng bước lên trên bục, cầm búa gỗ nhỏ gõ lên bàn, bán đấu giá lập tức bắt đầu! - Bán đấu giá biệt hiệu 118, đất dùng để xây nhà ở sườn núi phía nam Hương Sơn, hiện tại bắt đầu. Nhân viên kia cầm micro nói, bắt đầu giới thiệu quy tắc: - Giá khởi điểm ba trăm năm mươi triệu. Mỗi lần tăng giá, người đấu giá không thể ra giá thấp hơn hai mươi triệu. Giá cao thắng thầu. Nói rồi lại “bùm” một phát, lập tức bắt đầu đấu giá. - Bốn trăm triệu. – Đại tiểu thư Long Đằng quốc tế Ninh Thải Vi giơ bảng lên. Cô vừa mở miệng nói câu đầu tiên đã khiến tất cả mọi người kinh sợ! Tổ sư nó… Mới vào đã bỏ thêm một trăm triệu rồi! Thế thì còn chơi cái búa ấy! - Ninh tiểu thư, cô làm vậy…. – Lúc này, Trịnh tổng đại diện tập đoàn Trung Hải buồn bực nói: - Ai lại tăng giá giống cô chứ… - Thích thì ra giá. – Ninh Thải Vi thản nhiên nhìn hắn: - Không muốn thì bỏ cuộc. - Đây…. – Lúc này, người cố vấn bên cạnh Trịnh tổng lên tiếng: - Trịnh tổng, trước mắt, giá trị của tòa nhà trên miếng đất này còn không bằng giá trị của miếng đất, điển hình là bột mì đắt hơn bánh mì. Dựa theo yêu cầu của cấp trên, tỉ lệ sức chứa của miếng đất này chỉ có 0,59, nếu thiết kế thành kiểu biệt thự riêng thì không được hợp lí cho lắm. Nếu như cố muốn làm thì cũng được, nhưng như thế thì sân vườn sẽ rất chật chội, ảnh hưởng tới giá cả của biệt thự. - Thế nếu xây thành chuỗi thì sao? – Trịnh tổng hỏi: - Hiệu quả sẽ thế nào? - Xây thành chuỗi hay là xen kẽ các loại, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng tới giá cả tiêu thụ. – Cố vấn nói nhỏ: - Những người chịu đến đây mua biệt thự đều mong muốn mua biệt thự riêng, chuỗi thì càng thích hợp với thành phố hơn. Ý của hắn rất đơn giản, nếu xây biệt thự riêng trên miếng đất này thì không phù hợp cho lắm, không dễ thiết kế. Nhưng nếu xây thành chuỗi nhà ở… Ai ăn no dửng mỡ tới đây mua chuỗi nhà chứ? Thật ra thì nói tới nói lui cũng chỉ có một câu thôi, miếng đất này không đáng giá số tiền đó. - Rồi, tôi hiểu. – Trịnh tổng gật đầu, rồi giơ bảng lên: - Tôi bỏ cuộc. Hiển nhiên, Hằng Đạt quốc tế cũng hiểu rõ đạo lí này, đồng thời giơ bảng bỏ cuộc. Vừa mở màn đã có hai nhà bỏ cuộc. Lúc này, ánh mắt mọi người đều chăm chú vào ba người đấu giá còn lại. - Cố vấn Lưu, ý của anh thế nào? – Tiêu Hồng Nho hỏi cố vấn Lưu bên cạnh: - Theo hay là không theo? Nghe thấy câu hỏi này, cố vấn Lưu cũng rất là buồn phiền. Bảo hắn nói thế nào đây? Thật ra thì ý kiến của hắn cũng giống như cố vấn bên Trịnh tổng vậy thôi, nhưng vấn đề là bên mình thì Tiêu tổng lại không định dùng miếng đất đó để kiếm tiền mà! - Thôi Tiêu tổng. – Cố vấn Lưu vội đứng dậy: - Hay là ngài gọi Trương lão sư tới đây đi… Hắn cảm thấy mình vẫn đừng có gánh tội danh này là tốt nhất… - Được rồi. – Tiêu Hồng Nho vẫy tay gọi Trương Tiểu Kiếm: - Trương lão sư, ngồi sang bên này. - Oh. – Trương Tiểu Kiếm đi qua, hỏi: - Chuyện gì vậy? Thấy bỗng nhiên có một người trẻ tuổi đi đến bên cạnh Tiêu tổng, trong lúc nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Trương Tiểu Kiếm. - Người trẻ tuổi này là ai vậy? Chẳng lẽ hắn có thể quyết định được miếng đất kia sẽ thuộc về ai sao? - Không biết nữa. Vừa rồi mới thay cố vấn Lưu bên cạnh Tiêu tổng á. - Thú vị đấy. Thoạt nhìn người này mới có hăm ba hăm bốn tuổi thôi… Thậm chí, ngay cả Ninh đại tiểu thư cũng có chút hiếu kỳ ---- Lần đầu tiên cô nhìn thấy có vụ đổi nhân viên cố vấn ngay tại chỗ ấy… Tiêu Hồng Nho bỏ ngoài tai những lời bàn tán xung quanh, nói với Trương Tiểu Kiếm: - Trương lão sư, bên kia ra giá thẳng tới bốn trăm rưỡi, cậu cảm thấy thế nào? - Còn thấy thế nào nữa? – Trương Tiểu Kiếm quyết đoán đáp: - Năm trăm! Tiêu Hồng Nho: “…” Thì ra tiền không phải nhà mày cho nên tiêu không tiếc chứ gì?! Có ai tham mưu như mày không hả?! Không ngờ Tiêu Hồng Nho cũng đủ ác, trực tiếp giơ bảng: - Năm trăm! Trương Tiểu Kiếm: “…” Cái đệt ông định chơi thật hả? Vừa rồi anh chỉ là không muốn gánh tội thoy ông đéo hiểu sao? Lần này thì gánh tội chắc rồi… - Tôi bỏ cuộc. – Vương tổng Vương Thiên Thời của tập đoàn Long Hồ chảy mồ hôi, quyết đoán bỏ cuộc. Mẹ kiếp! Miếng đất này có thể kiếm được bao nhiêu lợi nhuận mà sao tụi mày chơi ác vậy hả?! Há miệng cái là thêm năm trăm triệu! Lúc này, các phóng viên bên ngoài còn đang ghi chép hiện trường các thứ nhé. Rất nhiều người đều đã viết bản thảo sẵn rồi ---- “Ah, Hằng Đạt quốc tế tăng hai mươi triệu! Tập đoàn Trung Hải tăng hai mươi triệu, ba trăm sáu mươi triệu…” Sau đó, tất cả đều bị vứt bỏ trong nháy mắt ---- Tổ sư nó chứ mới hai đợt mà đã năm trăm triệu rồi! - Tiêu tổng nhất định phải mua được miếng đất này? – Ninh Thải Vi mỉm cười nhìn Tiêu Hồng Nho, rồi giơ bảng: - Năm trăm năm mươi triệu. “Xuỵt ----!!” Con số này vừa xuất hiện, cả hội trường đều ồ lên! Năm trăm năm mươi triệu! Quả thực là đã gấp bội giá rồi! Miếng đất này, thật sự có thể bán được giá năm trăm năm mươi triệu sao?! - Đây…. – Nói thật, Tiêu Hồng Nho cũng có chút do dự. Bây giờ đã năm trăm năm mươi triệu rồi, đằng sau… Bà mẹ nó chứ huyết áp lại tăng cao rồi…. Con nhóc xấu xa, mày xem mày xem, đòi đồ cưới của ba mày một phát là mất sáu trăm triệu luôn! - Sáu trăm thoy. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Giá này hẳn là đã đủ rồi. Tôi cũng không tin con nhóc kia cũng định mua miếng đất đó xây biệt thự! Hừ hừ… Nói cũng đúng. Lúc trước đã chuẩn bị sáu trăm triệu rồi, lần này dứt khoát giải quyết đi cho gọn! Tiêu Hồng Nho lại giơ bảng: - Sáu trăm triệu! Nếu nói vừa rồi chỉ có thể xem như bom, vậy thì lần này chính là đạn hạt nhân! Sáu trăm triệu! Từ ba trăm năm mươi triệu, đấu giá hai đợt đã tăng tới sáu trăm triệu! Biên độ tăng giá quả thực là đáng sợ! Trước kia chưa bao giờ có vụ đấu giá nào giống thế! Thậm chí nhân viên bán đấu giá của cục tài nguyên đất đai cũng ngơ ngác luôn ---- Hai nhà này là tính kết thù với nhau sao? Phải nhanh chóng khuyên giải! Đừng có ồn ào trở mặt rồi tới lúc đó lại xấu hổ…