Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 192 : Người đàn ông tự mang BGM!
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Đó chính là BGM trong bộ phim “Thần Bài” của Phát ca!
Bài hát thịnh hành toàn cầu của ban nhạc kim loại nặng Europe đến từ Thụy Điển
---- The Final Countdown!
Tèn --- Tèn tèn tèn --- Ten --- Tèn tén ten ----
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của học sinh toàn trường, một người đàn ông mặc đồ đen toàn thân, chậm rãi bước tới như gió…
Người kia mặc một bộ dân quốc Trung Hoa màu đen, đeo kính râm, trên cổ tay còn đeo dây hạt màu đen. Hắn chậm rãi đi tới, động tác cứ như là slow motion tốc độ 1.5, mái tóc tung bay theo gió, có vẻ tự do tiêu sái.
- Ê, kia là ai vậy? Sao nhìn láo vậy?!
- Bộ quần áo này thật ngầu! Quả thực là nổ banh trời luôn!
- Đây là Phát ca xuất hiện sao? Trâu bò quá…
Người đàn ông bước đi trước mặt tất cả học sinh giáo viên của trường, thậm chí, thần thái của hắn còn che lấp cả tiếng radio, bước đi như gió đến trước mặt đội ngũ lớp 2/9, dừng chân.
Chậm rãi tháo kính xuống…
“Điểm số khiếp sợ +26! +24! +23! +29! …”
Điểm số khiếp sợ của cả trường hơn 1000 người nhé, một đợt này ước chừng kiếm được hơn chục ngàn điểm số khiếp sợ luôn!
- Ê! Mấy đứa tụi bay không biết tập thể dục là rèn luyện thân thể sao? Cả đám làm gì mà lười biếng thế hả?! Đều tỉnh táo tinh thần lại cho tôi nào! – Trương
Tiểu Kiếm đốt điếu thuốc, rồi nhìn học sinh trong lớp: - Không chịu thập thể dục cho tốt thì có tin Kiếm ca cho chúng mày biết cái gì là bi kịch không hả?
Cái gì?! Cái thằng cuồng ngạo ngầu lòi nổ banh trời như thế lại chính là Kiếm ca Trương Tiểu Kiếm đó sao?!
- Chời má mắt tao! Ối giời ơi Kiếm ca khi nào trở nên đẹp trai thế?!
- Lúc nãy tao còn tưởng là Phát ca xuất hiện chứ!
Hơn nửa học sinh lớp 2/9 hoàn toàn không thể tin tưởng vào mắt mình.
Đậu xanh rau má nhà nó! Đây chính là Kiếm ca - xấu ra đẳng cấp đó sao?! Tổ sư nó chứ sao hôm nay nhìn ngầu lòi vậy chời?!
- Ngầu quớ đi! – Ánh mắt Tiêu Thần Tâm sắp biến thành hình ngôi sao luôn!
Quan Bằng Phi: “…”
Được… Được rồi…. Thằng này xác thực là có chút khí thế đấy…
Các học sinh đều bất ngờ bởi biến cố thình lình xảy ra, đứng ngơ ngác ở đó không kịp làm theo nhịp…
- Lơ mơ cái gì đấy hả?! Chưa thấy trai đẹp bao giờ sao?! – Trương Tiểu Kiếm la lớn.
“Xì ---!!”
Nhất thời, tiếng than thở vang lên khắp sân. Học sinh lớp 2/9 hét to:
- Trương lão sư, thầy nói lời này chính thầy tin nổi không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bọn gấu con này! Có tin tao quất bọn mày không hả?!
Thời gian thể dục buổi sáng nhanh chóng kết thúc, cả đám học sinh kề vai sát cánh đi vào phòng học. Trương Tiểu Kiếm đang đi theo, Cao trưởng phòng lại chợt tươi cười bước tới:
- Trương lão sư, hiệu trưởng bảo tôi đi gọi anh một tiếng, lát nữa anh tới phòng họp một lát.
- Oh, biết rồi. – Trương Tiểu Kiếm đáp một tiếng rồi theo các học sinh vào lớp.
Nhìn theo bóng lưng Trương Tiểu Kiếm, Cao trưởng phòng thở dài bất đắc dĩ ----
Haizzz… Đầu năm nay, quả nhiên là không thể trông mặt mà bắt hình dong được.
Ai lại ngờ rằng một thằng xấu đau xấu đớn như vậy lại nợi hại như rứa…
Vào phòng học, Trương Tiểu Kiếm vỗ bàn nói:
- Được rồi, mọi người đều chú ý nhé! Lần thi tháng vừa rồi chúng ta thi được rất tốt. Nhưng! Đến nay mọi người đã theo kịp lượng tri thức rồi, các chương trình học tiếp theo vẫn sẽ trở về trạng thái học tập bình thường. Mọi người đều nghe giảng cho tốt, đừng quấy rối! Nghe chưa?
Hắn vừa dứt lời, các học sinh không khỏi than thở ----
- Kiếm ca tiếp tục dạy bọn em đi! Bọn em mới không thích nghe mấy giáo viên khác dạy đâu.
- Đúng đấy đúng đấy! Kiếm ca có nội lực mà! Bọn em học nhanh! Bọn họ giảng tụi em đều không thể nhớ kỹ được!
- Kiếm ca định bỏ mặc tụi em xao…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bọn gấu con này! Rốt cục có biết là anh dùng nội lực, hệ thống sẽ mệt mỏi lắm không hả?!
Hệ thống kích động suýt khóc:
- Ký chủ rốt cục biết thông cảm hệ thống rồi…
- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Bình thường tôi dùng nội lực mệt lắm, một mình tôi không thể dạy các em cả ngày được đúng không? Thế thì tôi còn chẳng mệt chết ấy! Nhưng mà ấy, nếu các em học hành chăm chỉ, tôi lại có suy xét mỗi tuần thông não cho các em, thế thì có thể giúp đỡ các em nâng cao trí nhớ. Đến lúc đó tranh thủ đưa tất cả học sinh lớp chúng ta vào Thanh Hoa!
Học sinh cả lớp đều đưa vào Thanh Hoa!
Hay lắm!
Dù sao cũng là Thanh Hoa nhé! Phong cách cao nhé! Tuy rằng tốt nghiệp trong trường tư thục đều có thể được đưa ra nước ngoài, nhưng trường đại học đó ở nước ngoài cũng chỉ là thường thôi. Nếu có thể vào Thanh Hoa, thì ai còn nguyện ý chạy ra nước ngoài nữa chứ?
Có biết ở nước ngoài sau chín giờ tối không dám đi ra ngoài đường không hả?
Thế thì còn ăn uống kiểu gì? Còn Karaoke kiểu gì? Còn tán gái kiểu gì?!
- Thầy nói thật sao?!
- Thầy ơi thầy! Thật sự có thể đưa bọn em đều lên Thanh Hoa hết sao?
- Nếu em có thể vào Thanh Hoa thì em sẽ tặng quần lót cho thầy! Loại chưa giặt ấy!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mày đừng có lái xe vội vàng thế được không hả? Người ta hoàn toàn không có sự chuẩn bị nào hết cả…
- Rồi! – Trương Tiểu Kiếm thản nhiên nói: - Tiếp theo nên làm gì, mấy đứa đều hiểu rồi chứ? Học cho tốt, Kiếm ca sẽ không lừa mấy đứa. Được rồi, sắp tới tiết học đầu tiên rồi, nhớ rõ nghe giảng đấy. Thầy đi trước xem thử hiệu trưởng tìm thầy có việc gì.
…
Trong phòng họp nhỏ của trường.
- Hiệu trưởng. – Hiệu phó Vương Thanh ngồi trên sofa, nhíu mày nói: - Tuy nói là chủ tịch đặc biệt phê duyệt cho Trương lão sư dạy học ở trường chúng ta, nhưng trực tiếp trở thành giáo viên chính thức, hơn nữa lương tháng… Có phải là quá cao rồi hay không?
Cô vừa dứt lời, tất cả mọi người ở đây đều gật đầu.
- Đúng đấy. Huyền ảo hết mức, tôi có một chút không thể chấp nhận được!
- Chứ còn gì nữa. Giáo viên mới tới đây nửa tháng mà đã thành chính thức rồi, còn lấy tiền lương cao như vậy…
Chung quy ở đây đều là lãnh đạo, tiền lương mỗi tháng cùng lắm cũng chỉ là hơn hai mươi ngàn thôi.
Nhưng chủ tịch vừa nghe nói lớp 2/9 được hạng nhất, cho mức lương…
- Có bảo mọi người chi tiền đầu. – Hạ hiệu trưởng Hạ Vũ Đình hít vào một hơi thật nhẹ: - Mọi người để ý nhiều thế làm gì? Bây giờ tôi cũng chỉ chấp hành chỉ thị bên trên yêu cầu mà thôi. Chung quy mọi người đều biết thân phận của chủ tịch Trương rồi đấy. Người ta đã lên tiếng, mọi người còn muốn phản đối sao?
- Nhưng…
Mọi người nhìn nhau, rồi đồng thời thở dài --- Tuy rằng nói là thế, nhưng dẫu sao thì mọi người vẫn không thể
Rồi bọn họ nhìn thấy cửa phòng bị mở ra nhẹ nhàng, Trương Tiểu Kiếm đeo kính râm, nụ cười tự tin vãi chưởng đeo trên mặt, chậm rãi bước tới!
Thật đúng là chậm rãi nhé, ở trong mắt mọi người cứ như là động tác slow motion tốc độ 5 lần, mỗi một động tác đều rõ ràng chính xác!
“Điểm số khiếp sợ +25! +18! +29…”
Khí thế thật mạnh! Nhìn mái tóc tung bay theo gió khi bước đi, nhìn tư thế đút tay vào túi kìa…
Chỉ trong chớp mắt, tất cả mọi người có mặt ở đây đều biết, trong nền nhạc BGM của người đàn ông này, hắn chính là vô địch!
- Thật… Thật mạnh! – Vương Thanh trợn mắt há mồm lẩm bẩm: - Khí thế này… Làm gì mà mạnh quá vậy?! Hắn… Hắn khiêng loa tới đây à?!
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
1157 chương
19 chương
87 chương
60 chương
69 chương