Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)
Chương 175 : “Ai đến tỉ thí với tôi?!”
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Người dịch: AliceGame
Biên: AliceGame
Lời Tiêu Thần Tâm nói chính là ý tưởng trong lòng của đa số người ở đây, thế nên có không ít người giơ ngón cái với Tiêu Thần Tâm.
Trước không nói đến chuyện có thể đánh hay không, nhưng mà lòng dạ của chúng ta thì phải đoàn kết lại chứ đúng không nào?
Lúc này, một đám võ sĩ Taekwondo từng người bước vào đại sảnh, sau đó ngồi vào chỗ Tôn Thiên Thành đã sắp xếp sẵn.
Thật ra thì Trương Tiểu Kiếm còn cho rằng bọn này vừa vào cửa hẳn là sẽ hùng hùng hổ hổ đòi quất ngay, cứ như là Lý Tiểu Long trong Tinh Vũ Môn ấy.
Nhưng ai biết lại không phải thế.
Đám người Hàn Quốc này ngồi hết vào chỗ, đầu tiên là không có nói đến chuyện đá quán luận võ cái gì, mà mỉm cười trước rồi nói:
- Lịch sử của Taekwondo của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi đã có mấy ngàn năm, chính là võ đạo hàng đầu trên thế giới! Thật ra thì còn chưa định ghé thăm nơi này, nhưng nghĩ đến nguồn gốc sâu xa giữa Taekwondo và Thái Cực, cho nên chúng tôi không thể không đến đây.
Hắn vừa dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây không khỏi sửng sốt.
Taekwondo và Thái Cực còn có nguồn gốc sâu xa á?
- Ồ? Đây là lần đầu tôi nghe thấy chuyện đó. – Tôn Thiên Thành nhìn huấn luyện viên vừa lên tiếng, cười nói: - Ngược lại là muốn nghe thử xem tiên sinh sẽ giải thích nghi hoặc cho lão phu thế nào. Xin hỏi có được không?
- Khách khí. – Hiển nhiên, trước khi đến đây, hắn đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, cho nên từ tốn nói: - Thật ra thì Thái Cực được bắt đầu cụ thể từ khi nào, cũng không thể khảo chứng được, nhưng khởi nguồn của Thái Cực tuyệt đối là diễn biến từ Thái Cực đồ trong Kinh Dịch. Kỳ thật ở cổ đại, mọi người còn không hiểu được khái niệm lực tác dụng về hai phía. Ví dụ như tôi chẻ gạch bằng một tay. – Hắn nói rồi cầm một cục gạch xanh ra, bốp một phát chém nó thành hai nửa, rồi mặt không đỏ không thở gấp nói: - Tuy rằng gạch bể, nhưng kỳ thật tôi vẫn cảm thấy đau tay…
Lại nói, chẻ gạch không phải là việc gì khó khăn, đa số người ở đây đều có thể làm được.
Nhưng có thể cầm gạch tay trái rồi tay phải chẻ gạch giống hắn mà không cần tốn nhiều sức, thế thì không có mấy người có thể làm được.
Không thể không nói, dám đến đá quán xác thực là có tài.
- Sau đó ý, mọi người đều không biết lực có tác dụng về hai phía. Nhưng bọn họ đổi một cách nói khác, gọi là thuyết âm dương. – Huấn luyện viên kia nói tiếp: - Dương chính là gạch gãy, âm là đau tay. Rồi lại diễn biến một chút, gọi là động tĩnh. Ví dụ như, chúng ta thường nói là tĩnh như trinh nữ, động như thỏ chạy. Đó chính là sự phân hóa hai cực.
Hắn nói lưu loát cả tràng như thế, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều không thăm dò rõ ý của hắn là gì.
- Nè, hắn đang nói cái gì thế?
- Không hiểu nữa. Thuyết âm dương rồi thuyết động tĩnh gì gì đó, thế gì liên quan đéo gì tới Taekwondo nhỉ…
- Trước xem thử hắn muốn làm gì đi!
Cả đám đệ tử nhỏ giọng bàn tán. Lúc này huấn luyện viên nói tiếp:
- Sau này, trải qua dân tộc Đại Hàn chúng tôi tiếp tục diễn biến, mọi người bắt đầu phân chia võ công càng cẩn thận hơn. Vì thế nghiên cứu ra chiêu thức võ công hai chân tấn công hai tay phòng thủ. Ở trong chiêu thức này, hai chân tượng trưng cho tiến công dương, động làm chủ, hai tay tượng trưng cho phòng thủ âm, tĩnh làm chủ! Lại trải qua hơn ngàn năm hoàn thiện liên tục, cuối cùng trở thành võ thuật quốc gia của Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi ---- Taekwondo.
Hắn nói xong, mọi người lập tức nổ tung!
- Đậu má! Ý nó là Taekwondo còn lâu đời hơn Thái Cực của chúng ta chứ gì?
- Hắn không phải đã nói rồi sao! Taekwondo được nghiên cứu ra từ Thái Cực đồ của Kinh Dịch. Có nghĩa là cùng nguồn gốc với Thái Cực của chúng ta đó.
- Cùng cái đầu hắn ấy! Thằng cha này mặt dày hơn thớt rồi đấy nhá!
Các đệ tử đều có thể hiểu ý trong đó, thân là chưởng môn, Tôn Thiên Thành đương nhiên lại càng rõ ràng hơn ai hết.
Đã sớm biết đám người này không có ý tốt rồi, nhưng lại không ngờ rằng bọn họ lại có thể mặt dày đến mức này…
Huấn luyện viên kia còn đang chém gió say sưa:
- Cho nên trải qua nghiên cứu kỹ càng của chuyên gia lịch sử Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi, thời gian xuất hiện của Taekwondo Đại Hàn Dân Quốc chúng tôi còn sớm hơn cả Thái Cực của nước các bạn. Thậm chí, rất có khả năng Thái Cực quyền được sinh ra từ khái niệm của Taekwondo chúng tôi. Chẳng qua là đã xảy ra thay đổi mà thôi. Cho nên hôm nay chúng tôi đến đây là muốn chứng minh, Taekwondo chính là tổ tiên của Thái Cực quyền, Thái Cực quyền được diễn biến từ
Taekwondo của chúng tôi!
- Buồn cười! – Lúc này Tôn Thiên Thành cũng không thể nhịn được nữa, vỗ bàn thật mạnh: - Quả là vớ vẩn! Thái Cực quyền của Thiên triều chúng tôi rõ ràng là được sinh ra từ Thái Cực Đồ Kinh Dịch, hình thành sau ngàn năm không ngừng hoàn thiện từ dân gian, sau lại biến thành sinh ra từ Taekwondo của các người?!
- Thế thì khó mà nói được. – Huấn luyện viên kia cười nói: - Taekwondo chúng tôi lấy hai chân tiến công là dương, Thái Cực quyền các anh lấy hai tay tiến công là dương. Chẳng qua là biến hóa chiêu thức một chút mà thôi…
Hai người lập tức bắt đầu một trận biện luận. Không thể không nói, huấn luyện viên kia cũng là một người giỏi hùng biện, nói chuyện còn có ví dụ. Tuy rằng
Tôn Thiên Thành là chưởng môn, nhưng dẫu sao cũng không giỏi ăn nói, biện luận tới biện luận lui, cả buổi cũng không biện luận được rõ ràng…
Tiêu Thần Tâm xem một lúc cảm thấy nhàm chán, kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm nói:
- Kiếm ca, chán quá đi à, chúng ta đi ra ngoài dạo tí đi. Thầy lại dạy em tiếp được không?
- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm thấy bộ dáng này, cũng biết là không đủ một hai giờ thì chưa chắc đã biện luận xong. Dù sao thì cũng chờ đến khi đấu võ mới cần hắn viện trợ, cho nên chờ đến lúc đó lại xem cũng được, vì thế lập tức đồng ý, rồi nói với Tôn Nhu: - Tôi dẫn con bé đi ra ngoài hít thở không khí.
Lát nữa đấu võ rồi gọi tôi nhé.
- Ừ. – Tôn Nhu cũng biết lúc này chẳng liên quan gì tới hai người bọn họ cả, cho nên đồng ý luôn: - Còn mong hai người đừng đi xa, để khỏi phải tìm không thấy.
- Biết rồi. – Thế là Trương Tiểu Kiếm dẫn theo Tiêu Thần Tâm ra ngoài cửa.
Bọn họ đi ra, cả đám đệ tử Taekwondo không khỏi hiếu kỳ, nhưng nhìn cách ăn mặc của hắn, có lẽ không phải là đệ tử chính thức, cho nên không chú ý lắm, tiếp tục nghe huấn luyện viên Taekwondo Hàn Quốc biện luận với chưởng môn Tôn
Thiên Thành.
- Được rồi.
Huấn luyện viên kia và Tôn Thiên Thành lại biện luận nửa giờ, ai cũng không thuyết phục được ai. Lúc này đều đứng dậy nói:
- Nếu Tôn quán trưởng nhất quyết không tin lời nói của tôi, vậy thì chúng ta chỉ có thể quyết định trên lôi đài!
Hắn vừa dứt lời, Kim Jae Hyun đã đứng dậy, đi đến giữa sân.
Thật ra thì lúc này cơ bản đã nên đánh nhau rồi. Nhưng huấn luyện viên kia lại làm một việc khiến mọi người bất ngờ.
Hắn vỗ tay nhẹ nhàng, rồi có hai đệ tử bước lên trước, cầm đạo cụ chuyên dụng trên tay.
Trong đó, đệ tử bên trái cầm ba tấm ván gỗ dày chừng 1 cm.
Còn đệ tử bên phải thì cầm một khúc gậy gỗ lớn bằng ngón tay cái.
“Hây ----!!!”
Kim Jae Hyun hét lớn một tiếng, đệ tử bên phải cầm gậy gỗ đập lên hai tay hắn.
Một tiếng “Rắc” vang lên, cây gậy gỗ kia gãy ngay lập tức.
Biểu diễn xong, sau đó là đệ tử bên trái cầm ba tấm ván gỗ nâng lên cao trên đỉnh đầu.
Kim Jae Hyun lại hét lớn một tiếng, cả thân thể nhảy lên cao, ở trong không trung, đầu tiên là đá hai chân cực kỳ sắc bén, tiếng gió vù vù, cuối cùng quét chân một phát, quét trúng tấm ván trên tay đệ tử kia!
Một tiếng “Rắc” vang lên, ba tấm ván gỗ đều gãy làm đôi, vết gãy tràn đầy gờ ráp.
Tiếng hít khí lạnh vang lên đầy phòng!
Không hổ là quán quân thế giới Taekwondo hạng cân 80 nhiệm kỳ trước. Quả là lợi hại!
Kim Jae Hyun biểu diễn xong, khoanh tay ngạo nghễ nhìn mọi người, rồi nói bằng tiếng Trung không được trôi chảy cho lắm:
- Ai đến tỉ thí với tôi?!
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
1157 chương
19 chương
87 chương
60 chương
69 chương