Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 129 : Thuyết giáo đỉnh cao!

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Người dịch: AliceGame Biên: AliceGame - Ha ha… - Trương Tiểu Kiếm nở nụ cười, Lâm Tử Kiện nghe mà da đầu run lên: - Mấy thằng rác rưởi này tìm bọn mày, tiêu không ít đúng không? - Đúng thế đúng thế. – Lúc này Lâm Tử Kiện lấy thuốc lá ra châm cho Trương Tiểu Kiếm, nói: - Lão đại ngài làm điếu thuốc trước đã. Sau đó lấy di động ra chuyển khoản cho Trương Tiểu Kiếm: - Mỗi người bọn nó cho bọn em một ngàn tệ, tổng cộng là sáu ngàn. Lão đại ngài nhận lấy hai ngàn đi, còn các anh em mỗi người năm trăm. - Ừ, không tệ… - Trương Tiểu Kiếm gật đầu rồi nói: - Đúng lúc. Bọn nó không phải là muốn vào giang hồ sao? Đi thôi, hôm nay tao sẽ dạy một bài học cho bọn nó. - Dạ vâng! – Trương Tiểu Kiếm vươn tay, trực tiếp bắt lấy mấy người Đường Văn Dương cứ như là bắt gà con vậy: - Lão đại, đi đâu đây? - Tao nghĩ xem… - Trương Tiểu Kiếm nhíu mày suy nghĩ, ai biết còn chưa nghĩ ra, đã nghe thấy một tiếng thét chói tai “A” vang lên! - Quả nhiên là anh! Anh định làm gì với các học sinh của tôi?! – Hoa Linh Vân đứng ở xa nhìn đám người Trương Tiểu Kiếm kêu lên: - Anh… Anh nhanh thả bọn họ ra! Đồ vũ phu! Trương Tiểu Kiếm: “…” Đường Văn Dương: “…” Cả đám tám người Lâm Tử Kiện không rõ chân tướng: “…” Đám Ngụy Đồng vừa thấy Hoa Linh Vân lập tức ngây ngẩn cả người! Tổ sư nó chứ còn cần do dự sao các anh em?! Tao đã nói rồi, lão đại đến trường học này nhất định là có mục đích đó! Bây giờ không phải đã rõ ràng rồi sao? Chính là hướng về mỹ nữ này mà tới đó! Một nhóm tám người Lâm Tử Kiện Ngụy Đồng đâu còn hoài nghi gì nữa, xoay người đồng loạt cúi người chào: - Chào chị dâu! “Điểm số khiếp sợ +35, +36, +23, +27…” Trương Tiểu Kiếm che mặt ---- Tổ sư nó chứ thế này thì đúng là giải thích không nổi nữa rồi! Đậu mợ trước mắt công chúng rõ như ban ngày nhá! Một đám côn đồ ở đó gọi “chào chị dâu”, ĐKM nó chứ còn giải thích cái búa ấy! Đường Văn Dương thấy thế trợn tròn mắt luôn! Đây… Giáo viên chủ nhiệm lớp chúng ta quả nhiên là nhằm vào nữ nhần! Mẹ kiếp, thằng này quá âm cmn hiểm! - Nói, cô nhìn kiểu gì thế hả? – Trương Tiểu Kiếm ngán ngẩm nhìn Hoa Linh Vân: - Có thể nói chuyện bình thường chút được không hả? Có thể không? - Đồ vũ phu! – Hiển nhiên, Hoa Linh Vân càng sợ hơn, lùi về sau mấy bước: - Anh… Anh nhanh thả học sinh của tôi ra! Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát! - Tôi là vũ phu? Cô thấy tôi bạo lực chỗ nào? Hả?! – Trương Tiểu Kiếm mất hết tinh thần: - Tôi bạo lực chỗ nào?! Tự bọn nó muốn bị đánh, chuyện tốt thế thằng nào sẽ bỏ qua chứ hả… - Tôi gọi cảnh sát đây! – Hoa Linh Vân lấy di động ra chuẩn bị gọi 110: - Đường Văn Dương các em đừng sợ, cô ở đây nhất định sẽ bảo vệ các em! Trương Tiểu Kiếm: “…” Đậu má! Mấy người chúng mày chờ đó cho bố, hại hình tượng của bố giảm đi mấy phần trong lòng cô nàng, chưa xong việc đâu, chưa xong! Đương nhiên, có xong hay không thì để sau hẵng nói, bây giờ quan trọng nhất là không thể khiến Hoa lão sư gọi cảnh sát… - Ê này, dừng lại, dừng lại đi! – Trương Tiểu Kiếm ôm chầm lấy vai Đường Văn Dương, cười ha ha nói: - Hoa lão sư ngài đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ muốn hỏi thăm hắn một chút về tình huống trong lớp mà thôi, không có ý gì khác. Sau đó nhìn Đường Văn Dương: - Đúng không Văn Dương? Đường Văn Dương nhìn thẳng vào mắt Trương Tiểu Kiếm, sợ đến mức run rẩy cả người, nói: - Đúng, đúng thế… Chỉ là hỏi thăm tình huống một chút thôi… - Thật sao? – Hoa Linh Vân nhìn Trương Tiểu Kiếm, lại nhìn Đường Văn Dương, cuối cùng nói: - Được rồi. Nhưng phải nhớ rõ lỡ như gặp phải chuyện gì thì nhất định phải tìm cô, cô gọi cảnh sát cho! Đường Văn Dương chảy mồ hôi như mưa: - Dạ vâng, dạ vâng! Nhìn Hoa Linh Vân rời đi ăn cơm, đến đây Trương Tiểu Kiếm rốt cục có thể bung lụa: - Lâm Tử Kiện, dắt theo mấy thằng rác rưởi này cho tao! Hôm nay tao phải vận dụng hình phạt riêng mới được! Bà mẹ nó chứ lại dám công khai cấu kết với người ngoài trường, không thể chấp nhận được! Lâm Tử Kiện: “…” Sao câu này nghe kỳ kỳ ấy nhỉ… - Ông… Ông định làm gì?! – Thấy cả đám sáu người sắp bị đám người này dẫn đi, Đường Văn Dương sợ hãi thật sự rồi: - Tôi cảnh cáo các người không được làm bậy đâu, nếu không tôi gọi cảnh sát! - Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm búng ngón tay: - Đi thoy, chúng ta tìm chỗ nào từ từ chơi! Đám người Ngụy Đồng nhốn nháo đuổi theo: - Quả nhiên đi theo lão đại thì đều có việc vui… Cả đám đi thẳng đến nhà Trương Chính Dương cách gần nơi này nhất. Trương Chính Dương là nhân vật xếp hạng thứ ba trong nhóm người Ngụy Đồng, xăm một con Thanh Long trên cánh tay, biệt danh Thanh Long Dương, thoạt nhìn cực kỳ có sức mạnh, thực tế lại là gà con thôi… Hai mươi phút sau, trong nhà Trương Chính Dương. Sáu người Đường Văn Dương run như cầy sấy ngồi dưới đất, sau lưng mỗi người có một gã đại hán đang đứng, không cầm dao phay thì cũng cầm tua vít, không thì cũng là cờ lê, dù sao đám người Ngụy Đồng mỗi người một loại vũ khí, đặt ở trên cổ sáu người Đường Văn Dương… - Nghe nói chúng mày rất thích đánh nhau? – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì vừa cạo móng tay vừa hỏi: - Có bạo lực học đường không đấy? - Không… Không có đâu! – Đường Văn Dương run rẩy hết cả người, nhưng vẫn nói: - Không phải ai bọn em cũng bắt nạt đâu! - Oh, vậy thì cũng coi như là có chút nguyên tắc. – Trương Tiểu Kiếm hài lòng gật đầu: - Cho bọn mày thêm 5 điểm. Ừm, tiếp theo, tao hỏi gì bọn mày phải trả lời đấy, nếu không thì bọn mày biết rồi đấy. Giọng nói của Lâm Tử Kiện truyền ra từ trong phòng bếp: - Lão đạo, con dao này không được sắc lắc, có cần mài tí không? - Chuẩn. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Lấy đá mài mà mài. - Dạ vâng. Vì thế, bên kia Lâm Tử Kiện bắt đầu mài dao soàn soạt hướng về phía bò dê, mấy người Đường Văn Dương sợ đến mức chảy đầy mồ hôi lạnh, thậm chí quần áo có thể vắt ra nước được luôn! - Bọn oắt con chúng mày ấy, hoàn cảnh gia đình đều tốt. – Trương Tiểu Kiếm nhìn sáu người Đường Văn Dương hừ hừ nói: - Đáng tiếc đều không chịu nghe lời! Có được điều kiện tốt như thế, hả, bọn mày không chịu học tập thật tốt, cả ngày trốn học đánh nhau, còn ra thể thống gì nữa! Sáu người Đường Văn Dương: “…” Hey yoo, không nói lời nào đúng không? Thuyết giáo đỉnh ♂ cao! Trương Tiểu Kiếm thò ngón tay bắt đầu chọc: - Có chịu học tập không? Có chịu học tập không? Học hành chăm chỉ có vấn đề gì không? Sáu người bị hắn chọc giật tưng tưng, dòng điện bùm bùm, điểm số khiếp sợ rào rào tăng mấy lần… - Đừng chọc nữa thầy ơi! – Đường Văn Dương sợ đến mức chảy mồ hôi đầy đầu: - Bọn em sẽ học hành, bọn em sẽ học hành thế đã được chưa? Nhưng không có cách nào khác, bây giờ có muốn cố gắng cũng không thể theo kịp dễ dàng được… - Có theo kịp hay không thì đến lúc đó hẵng nói. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Bây giờ quan trọng nhất là bọn mày có muốn học hành chăm chỉ hay không. Ừm, thật ra thì Kiếm ca của chúng mày không phải là người dễ tính đâu. Nói kiểu gì cũng là đồ vũ phu mà, nếu như chúng mày không nghe lời, tao sẽ khiến cho chúng mày hiểu được cái gì gọi là “Thuyết giáo đỉnh cao”! Nói đến đây Trương Tiểu Kiếm không khỏi buồn bực! Hình tượng ơi… Trước kia anh mày là một người đứng đắn như thế… “Điểm số khiếp sợ +6, +6, +7, +8…” Đường Văn Dương sợ đến mức liều mạng cầu xin: - Nghe lời! Bọn em nhất định sẽ nghe lời! - Ừ, thế mới đúng chứ. – Cuối cùng Trương Tiểu Kiếm cũng tỏ vẻ hài lòng: - Được rồi, hôm nay dạy dỗ đến đây là kết thúc. Bọn mày trở về trường học chuẩn bị đi học đi. Cả đám như được đại xá, vắt chân muốn phắn. Trương Tiểu Kiếm chợt kéo Đường Văn Dương lại: - Chờ tí, trở về cho tao, hỏi mày tí chuyện. Đường Văn Dương hỏi cẩn thận: - Chuyện gì vậy Kiếm ca?