Hệ Thống Chém Gió (Thần Chém Gió)

Chương 124 : Chẳng lẽ cách mở cửa của tao không đúng?

Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực Người dịch: AliceGame Biên: AliceGame - Em nói trai đẹp, đang đánh bóng rổ? – Trương Tiểu Kiếm hỏi Tiêu Thần Tâm: - Ở đâu? - Chính là số tám kia kìa. – Tiêu Thần Tâm chỉ vào một người thanh niên vóc dáng cao lớn cường tráng: - Sao? Đẹp trai chứ? Trương Tiểu Kiếm nhìn kỹ, Tiêu Thần Tâm nói người số tám kia, thân hình cao ráo, mái tóc ngắn, nước da màu nâu đồng khỏe mạnh, mày rậm mắt to, bộ dáng có vẻ giống như Cổ Thiên Nhạc. Trương Tiểu Kiếm buột miệng nói: - Tham Ngoạn Lam Nguyệt? (*) Tiêu Thần Tâm: “…” (*) Tên một game online của Trung Quốc. Đây là một thành công điển hình của marketing, tức là thực tế game này chỉ bình thường thôi không có gì đặc sắc, nhưng marketing thành công khiến cho nó trở thành một game nổi tiếng được nhiều lời khen ngợi. Ở đây Trương Tiểu Kiếm có ý ám chỉ nhân vật “trai đẹp” (Văn Kiều ca) kia không có gì đặc biệt nhưng được các nữ sinh tâng bốc quá mức. - Mới không phải đâu! – Tiêu Thần Tâm cả giận: - Đó là giáo viên chủ nhiệm lớp 2/1 đó, dạy hóa cho lớp bọn em, chơi bóng rổ cực tốt, giảng bài cũng cực kỳ thú vị. Hắn đã từng sáng tạo ra kỳ tích nâng đỡ hai lớp cấp thấp trở thành lớp trình độ cao đó. Là idol trong lòng rất nhiều nữ thần của trường bọn em đó! - Oh… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm: - Cũng thường thôi. Chủ nhiệm lớp 2/1? Nếu không có gì ngoài ý muốn, 2/1 hẳn là lớp hạng nhất trong toàn trường nhỉ? Hệ thống đều thẳng thắn cho một lời đánh giá “không có khả năng” thi tháng vượt qua hắn sao? - Thường thôi… - Trương Tiểu Kiếm cười cười: - Bộ dạng xác thực là có chút đẹp trai thôi… Hắn vừa nói đến đây, một nữ sinh vẫy gọi Tiêu Thần Tâm: - Tâm Tâm, cậu nói chuyện với cái tên xấu đau xấu đớn thế làm gì? Nhanh đến xem Tống lão sư thi đấu đi! Trương Tiểu Kiếm: “…” Mày tới đây cho tao! Có tin tao cho mày hiểu rõ cái gì gọi là “thuyết giáo đỉnh cao” không hả?! - Hi hi, thầy đừng nóng giận. – Tiêu Thần Tâm che miệng cười, sau đó nhìn kỹ Trương Tiểu Kiếm: - Nói thật chứ, trừ việc xấu xí một chút, nhưng thần thái của thầy vẫn rất tốt mà. Sao vậy? Cố ý đến tìm em, là có ý tưởng gì với em à? Người ta dậy thì tốt lắm nha… Nàng nói rồi cố ý ưỡn bộ ngực… Trương Tiểu Kiếm: “…” Ai nha, bộ ngực của cô nương này hơi bị ác đấy, phải giáo dục cho thật tốt! - Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm trực tiếp nắm cổ áo Tiêu Thần Tâm: - Trái lại, tôi rất có ý tưởng phải dạy cô chăm chỉ học tập như thế nào đấy! Cô là lớp trưởng đúng không? Tìm giúp tôi một tờ phiếu điểm dự thi của lớp cô, tôi phải xem một chút. Tiêu Thần Tâm: “…” Cái tên này lại không có phản ứng gì khi bị mình quyến rũ?! Rốt cục thì hắn có phải là đàn ông hay không?! Chẳng là hắn là gay?! “Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +28 đến từ Tiêu Thần Tâm!” - Phiếu điểm sao? Vâng. – Tiêu Thần Tâm rời xa Trương Tiểu Kiếm một mét trong nháy mắt, rồi nói: - Đi thôi, ở trong hộc bàn của em á, em dẫn thầy đi lấy. - Rồi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu. Ai nha, đây chính là giáo viên chủ nhiệm, thật là mộng ảo quá đê, he he he he… Các em học sinh thân ái, hãy chờ “Thuyết giáo đỉnh cao” của thầy đi nhé! Hai người lập tức đi về phía lớp học, vừa đi Tiêu Thần Tâm vừa hỏi: - Thầy dạy môn gì thế? - Khụ khụ… - Nghe câu hỏi này, Trương Tiểu Kiếm không khỏi ho khan một tiếng: - Cố vấn tâm lý. Tiêu Thần Tâm: “…” Môn học này được lắm! - Cố vấn tâm lý sao… - Tiêu Thần Tâm lấp lửng thật lâu cũng không nói được lời nào, cuối cùng nghẹn một câu: - Rất tốt… Trương Tiểu Kiếm: “…” Đó không phải đương nhiên sao? Nói thế nào thì bây giờ anh cũng được xưng là Lôi Điện Pháp Vương nhá… Vừa nói xong đã đến cửa phòng học lớp 2/9, đi vào! Sau đó Trương Tiểu Kiếm lại phải đi ra… Ngẩng đầu nhìn bảng tên lớp trên cửa, Trương Tiểu Kiếm lẩm bẩm: - Là lớp 2/9 không sai, chẳng lẽ cách mở cửa của mình không đúng? Thật ra cũng không trách được Trương Tiểu Kiếm khó hiểu, bởi vì lúc này trong lớp 2/9, Trương Tiểu Kiếm đếm qua đếm lại đếm trước đếm sau mấy lần, cuối cùng xác nhận trong phòng học chỉ có hai người… Trương Tiểu Kiếm nhìn Tiêu Thần Tâm: - Tiết này là môn thể dục? - Là tiết tự học. – Tiêu Thần Tâm cười hì hì nhún vai: - Từ từ rồi sẽ quen. Đúng là thế không sai đâu thầy ơi. Trương Tiểu Kiếm: “…” Hai người! Tiết tự học, trong phòng học chỉ có hai người! Trong khoảnh khắc, Trương Tiểu Kiếm mê mang… Học sinh lớp này đều là chuyện gì vậy? Trốn học quang minh chính đại thế sao? Nhưng khiến hắn được an ủi một chút là, tuy rằng trong phòng học chỉ có hai người, nhưng ít nhất là có một người học tập rất chăm chỉ… Đó là một cô bé khuôn mặt thanh tú, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, đang cúi đầu chăm chú làm bài tập. Bé ngoan thích học tập đó! Trương Tiểu Kiếm lập tức đi qua, nhìn kỹ bài tập cô viết. Chữ viết được lắm, rất xinh đẹp, thoạt nhìn rất bình thường mà… Vì thế gõ nhẹ lên bàn cô bé, hỏi bằng giọng nói dịu dàng nhất: - Em có biết học sinh lớp này đều đi đâu hết không? Cô bé hiển nhiên là bị sợ hãi một chút, quay đầu nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm, đỏ mặt tía tai tay chân luống cuống: - Bọn họ… Ừm… Em cũng… Hình như là… Đi đâu đó… Hơn nữa… Có lẽ… Em cũng không biết… Ở đâu… Câu sau không ăn khớp với câu trước là sao vậy? Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít vào một hơi, tận lực càng mềm giọng hơn: - Đừng vội, thầy chỉ hỏi tùy ý thôi. Học sinh lớp này đi đâu rồi? Cô bé kia nói vội: - Em… Em không biết rõ lắm… Có lẽ bọn họ… Đi… Canteen hay chỗ nào đó… Thầy là ai? Chỉ nói có mấy chữ đó thôi mà cô bé này đã chảy mồ hôi đầy trán, Trương Tiểu Kiếm thấy vậy không hiểu ra sao. - Đừng hỏi nữa. – Tiêu Thần Tâm nhún vai: - Hỏi không rõ. - Chuyện gì vậy? – Trương Tiểu Kiếm nhìn Tiêu Thần Tâm: - Tên cô bé là gì? - Tên nó là Đường Văn Đình, biệt danh “Hết chịu”. – Tiêu Thần Tâm giới thiệu: - Có nghĩa là “khiến người ta chịu hết nổi” đó, hình tượng chưa? Trương Tiểu Kiếm: “…” - Đúng là hình tượng. – Trương Tiểu Kiếm lau mồ hôi lạnh một phen, vấn đề của Đường Văn Đình rất lớn nhỉ, sau này phải nghĩ cách khiến cô bé khôi phục bình thường. Hạ quyết tâm trong lòng, lại chỉ vào đầu mình, hỏi nhỏ: - Thế thì chỗ này của nó… - Hồi nhỏ không biết nó gặp phải chuyện gì, học tập đến mức đầu óc mụ mẫm, chẳng biết cái gì khác ngoài học tập cả. – Tiêu Thần Tâm thở dài khe khẽ, nói: - Mỗi lần kiểm tra đều là hạng nhất cả khối, nhưng một khi bảo nó làm chuyện gì thì nhất định sẽ làm hỏng. Trương Tiểu Kiếm: “…” Vấn đề lớn quá rồi đấy. - Vậy thì bên kia… - Trương Tiểu Kiếm chỉ vào một học sinh khác: - Tình huống của cô này là sao? Nữ sinh kia đang ngủ say khò khò, trên bàn học đặt một chiếc kính gọng đen và nửa bình nước khoáng, có lẽ là học tập mệt mỏi nên tranh thủ thời gian ngủ bù. Hẳn là bình thường nhỉ? Chung quy cặp kính gọng đen kia đã bán đứng cô nàng, hừ hừ! Trương Tiểu Kiếm đi qua định chọc chọc bảo cô nàng thức dậy, nói kiểu thì gì mình cũng là thầy giáo, gọi học sinh thức dậy là lý lẽ hiển nhiên. Ai biết đang chuẩn bị động thủ, Tiêu Thần Tâm lại chợt kêu to: - Chờ chút! Trương Tiểu Kiếm sợ giật mình: - Sao thế? - Thầy dám đụng vào Băng tỷ lúc ngủ à! – Tiêu Thần Tâm chạy đến cuối phòng học cầm lấy một cây lau nhà, cẩn thận đi đến phạm vi cách “Băng tỷ” chừng hai mét, thế mới cầm cây lau nha nhẹ nhàng chọc rồi chọc lên lưng “Băng tỷ”. Cô chọc một lúc, sau đó chui xuống dưới gầm bàn. Trương Tiểu Kiếm: “…” Đây… Đây là ý gì?