“Ký chủ ngươi lang thang ngoài đường làm chi vậy?” 1809 hồi lâu không xuất hiện vừa về đến liền thấy Lâm Y Thần đang cà nhắc cà nhắc lang thang vô mục đích ngoài đường. Cảm giác như ký chủ nhà nó có tâm sự! Chẳng lẽ là đến tuổi dậy thì rồi? “Không… không làm gì!” Lâm Y Thần lời nói đến bên miệng liền chuyển cái ngoặt không nói. “Ký chủ, nếu như đến tuổi dậy thì, hoocmon phân bố không đồng đều thì nên nhiều nói chuyện. Cần thận suy nghĩ nhiều quá nổi mụn!” 1809 hự xích hồi lâu cuối cùng phun ra những lời chính nó cũng không biết là đang nói cái gì. “Yên tâm… Không có chuyện gì. Bên kia có chuyện ồn ào, đến đó xem đi!” Lâm Y Thần thở dài nhìn về phía đám người rộn ràng nhốn nháo nói sang chuyện khác. Mặc dù chân còn đi cà nhắc nhưng đã đỡ rất nhiều. Hiện tại chỉ còn cảm giác nhói nhói mà thôi. Hẳn là không lâu nữa liền có thể khỏi hẳn đi bộ bình thường. “Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra vậy?” Lâm Y Thần túm áo của một người phu khuân vác hỏi. Mặc dù trải qua năm năm ăn uống tốt đẹp nhưng 10 tuổi Lâm Y Thần chiều cao vẫn là thực khiêm tốn so với những người chiều cao trung bình 1m8 ở đây. Kinh nghiệm cho Lâm Y Thần biết, nếu chiều cao không tốt, đừng cố chen lấn vào trung tâm đám đông nhốn nháo, bọn họ mà hưng phấn lên, cô chắc chắn sẽ bị đạp thành tương! Lại không phải chưa có người chết vì bị giẫm đạp qua. “Oắt con loắt choắt, biết cái gì mà hỏi!” Người kia gạt tay Lâm Y Thần ra quát. Lâm Y Thần cũng không bực lại kéo áo của người khác hỏi. Lần này liền kéo đúng người tốt, nam nhân vẻ mặt râu xồm mặc quần áo có chút lôi thôi, nhìn qua hung dữ nhưng thái độ đối người lại khá là ôn hòa. “Là nam tước Firmance đã trở lại!” “Trở lại? Nam tước Firmance đi đâu về sao?” Lâm Y Thần không thường ở nơi này, mấy lần gặp mặt cũng chỉ nhìn đến Talia cùng Tarina đi dạo phố, liền là nhận biết hai người bọn họ lại vội vàng bám gót Lacy đi thám hiểm. Trở lại liền đóng cửa chế tác cũng nghiên cứu ma dược, thời gian nhìn như rộng thùng thình nhưng nói thật, không có quá nhiều thời gian đi tám chuyện, rất nhiều chuyện Lâm Y Thần cũng không biết. “Nam tước Firmance không phải bỏ tiền ra mua tước vị sao? Tốn một số tiền khổng lồ như vậy không khác nào cắt thịt cả. Ông ta mấy năm nay vẫn luôn bôn ba các nơi kiếm lấy vàng bạc, rất ít khi về nhà. Năm nay, đây là lần đầu tiên nam tước Firmance trở lại!” “Nam tước Firmance trở lại sao người dân trong thị trấn lại hưng phấn như vậy?” Lâm Y Thần tiếp tục hỏi. “Nghe ngươi nói liền biết không phải người của thị trấn Fire!” Người nói cằm nâng cao cao, một bộ đắc ý đáp. “Nam tước Firmance liền là thần tài của thị trấn Fire này. Mỗi lần ông ta trở về đều mang theo rất nhiều đồ vật hiếm lạ đáng giá. Những người kia chính là muốn mua đồ đâu!” Đám người nhốn nháo dần trở nên có chút an tĩnh trật tự, Lâm Y Thần loáng thoáng nghe được có người hét lên nói đến chỗ cũ trao đổi. Đám người rất nhanh liền hoạt động lên, bọn họ có số nhỏ tản ra các nơi, phần lớn còn là đi theo đoàn xe của nam tước Firmance đi. “Chú cũng định đi theo nam tước Firmance mua đồ sao?” Thấy ông chú tốt bụng cũng nhấc chân muốn đi, Lâm Y Thần vội vàng túm áo hỏi. “Tất nhiên rồi! Nghe nói lần này nam tước Firmance đến biên cảnh của vương quốc Lion cùng Tiger làm ăn, nơi đó đang có chiến tranh đâu. Lần này nam tước Firmance trở về hẳn là mang theo vũ khí. Ta cũng muốn mua sắm một thanh đao hoặc kiếm gì đó.” Ông chú tốt bụng bẻ cổ, giơ giơ bắp tay cuồn cuộn cơ bắp, nhếch hàm răng rất cần colgate vàng khè cười. “Vậy ta có thể đi cùng không?” Bởi vì ông chú tốt bụng thực sự khá là sang sảng cùng tùy tiện, hai người liền như vậy kết bạn đi chung. Trên đường đi đương nhiên liền trò chuyện, sau đó Lâm Y Thần liền biết thông tin cơ bản của ông chú tốt bụng.b Ông chú này có tên Warren, nghe nói trước kia làm thợ rèn tại vương thành Frame nhưng làm ăn không tốt lắm lại đắc tội quý tộc, tiệm rèn bị dẹp bỏ. Sau đó Warrien liền lưu lạc các nơi làm thuê kiếm cơm sống qua ngày. Vài năm trước Warrien đến thị trấn Fire sau đó nhất kiến chung tình với một quả phụ, cứ như vậy liền ngụ lại tại nơi này làm bốc vác thuê. Đáng tiếc tháng trước quả phụ liền nhân bệnh qua đời. Cái gia đình nhỏ của hai người cũng nhân quả phụ bệnh tật mà tan vỡ, bây giờ Warrien còn nợ một số tiền tương đối với bình dân mà nói là khổng lồ. Điều này khiến Warrien không có điều kiện thương xuân thu buồn mà phải tìm kế mưu sinh. Warrien cuối cùng nghĩ từ bỏ công việc bốc vác mua vũ khí đi săn thú đi, nếu như gặp thời nói không chừng còn có thể làm ra một phen công tích gì đó. Mặc dù chuyện công tích chỉ là mơ mộng viển vông nhưng cũng không phải là không có cơ hội. Săn thú giỏi, có cơ hội vào mắt người khác biết đâu lại có thể mưu đồ cái chức vị gì đó cũng nói không chừng. Nơi này lại không có khoa cử cái gì, công việc đều là dựa vào quan hệ cùng danh tiếng chắp nối tới được. “Đến nơi rồi!” Warrien lên tiếng. Trước mắt Lâm Y Thần là một bãi đất trống rộn ràng nhốn nháo với đám người chạy quanh. Cảm giác không khác họp chợ trời là bao.