Triệu gia. Không khí trong nhà họ Triệu hiện giờ đang vô cùng lạnh lẽo, vẻ mặt ba Triệu và mẹ Triệu đều tái mét khó coi. Triệu Tố Quỳnh một mình đơn độc đứng giữa phòng khách, cúi thấp đầu, lưng lại thẳng tắp không hề có ý tứ hối lỗi. Ba Triệu nhìn bộ dáng này của con gái thì không nhịn được lập tức nổi giận. “Trước kia cô thế nào tôi cũng không quản, nhưng lần này cô nhất định phải chia tay với đứa con gái kia! Chỉ là một thứ không ra gì, cô lại vì nó đòi sống đòi chết! Sao cô không nhìn bộ dạng hiện tại mình xem? Cô muốn chọc cho hai người già này tức chết mới vừa lòng sao?! Thật là sĩ nhục của nhà họ Triệu mà!!!” Ánh mắt Triệu Tố Quỳnh xẹt qua tia buồn bã nhưng vẫn kiên quyết nói:“Ba, con thích chị ấy, sẽ không chia tay. Ba muốn mắng thì cứ mắng đi.” “Mày thật sự là làm tao tức chết! Người ta rất nhanh sẽ cười chết ba mày, mày có biết không hả? Mày nếu chỉ vui đùa một chút thì thôi đi, tao và mẹ mày sẽ không can thiệp, nhưng mày bây giờ lại muốn làm gì? Chúng mày có thể cùng nhau cả đời sao?” Ba Triệu không thể giữ phong độ được nữa, ầm ầm quát. Thở dốc vài hơi, ông nâng cốc uống một ngụm trà, xuống nước lần nữa:“Quỳnh à, con còn quá nhỏ. Con có từng nghĩ tới liệu nó đối với con có phải giống như con một lòng đối với nó không? Nói không chừng nó chỉ muốn chơi đùa một chút thì sao, giống như trước kia con đối với mấy đứa khác vậy?” “Ba, chị ấy sẽ không!” Cơn tức vừa nén xuống lập tức ùa lên, ba Triệu chửi ầm lên:“Mày thì biết cái đếch gì! Mày cứ đắm chìm trong cái thứ tình yêu mà mày tự cho là đúng đi! Đến lúc đó đừng có khóc lóc quay về tìm tao với mẹ mày!” “Ba mẹ, thực xin lỗi.” Trong lòng Triệu Tố Quỳnh có chút khổ sở, “Con tin tưởng chị ấy, cho nên, sẽ không có một ngày như vậy.” Ba Triệu giận dữ, trực tiếp ném tách trà đang cầm trong tay về phía Triệu Tố Quỳnh:“Cút! Mau cút!” Phủi đi lá trà trên người, cô nàng nhìn khóe mắt phiếm hồng của mẹ, cúi đầu thật sâu:“Ba mẹ, vậy con đi trước.” Để lại một nhà đầy áp lực, nước mắt và tiếng thở dài. Mặt trời bắt đầu lên cao, Triệu Tố Quỳnh đưa tay siết chặt áo khoác, sao cô nàng vẫn cảm thấy mùa xuân này có chút lạnh. Tiếng chuông nhẹ nhàng vang lên, thấy rõ tên người gọi đến, khóe môi Triệu Tố Quỳnh nở nụ cười nhạt“Tuyết à, sao lại rảnh rỗi gọi cho tao vậy? Không cùng bạn trai yêu dấu của mày thân thân thiết thiết hả?” “Tao cũng không phải mày, thấy sắc quên bạn.” Lê Tuyết Tuyết bất mãn phản bác, lại nghĩ đến chính sự liền nói:“Quỳnh, tới chỗ cũ đi, tao có việc tìm mày.” “Đến đó làm gì, tao bây giờ đã không còn độc thân, sẽ không đi lêu lổng!” “Đến Tinh Quang cũng có thể nói chuyện chính sự mà, tao cũng không định chơi, đến nói chuyện phiếm thôi được chứ?” “Được rồi, tao lập tức đến.” “Được, nhanh lên đấy, bye.” Nói đến Tinh Quang, đây là nơi bắt đầu cho duyên phận của mình và chị ấy, tuy rằng khởi đầu không được hoàn hảo lắm. Từ khi ở chung một chỗ với Trần Thúy Phương, cô nàng vậy mà chưa từng tới đây lần nào, chính mình thế mà có thể ngoan ngoãn như vậy thật đúng là khó tin, thậm chí cô còn cất thần khí Ferrari yêu thích nhất vào gara, đổi thành chiếc Audi bình thường. Thẳng thắn mà nói, bởi vì chị ấy, cuộc sống của Triệu Tố Quỳnh thay đổi đến long trời lở đất. Bước vào Tinh Quang, theo thói quen cũ tìm được Lê Tuyết Tuyết, nhìn cả trai lẫn gái đang say mê cuồng loạn ngoài phòng, vậy mà cô nàng lại có cảm giác như đã qua cả một đời. Đưa tay nhận lấy ly whisky lạnh từ nhỏ bạn, lưng dựa vào sôpha, Triệu Tố Quỳnh cười:“Nói đi, có chuyện gì mà khiến lão đại phải gọi tiểu đệ từ xa xôi ngàn dặm chạy đến đây vậy.” “Quỳnh, tao nói, ừm, mày bây giờ rất thích Trần Thúy Phương sao?” Ánh mắt Lê Tuyết Tuyết chứa đầy phức tạp, chần chừ mãi mới dám nói ra. Ngửa đầu uống một ngụm lớn whisky, rượu lạnh như băng khiến Triệu Tố Quỳnh cảm thấy rất sảng khoái:“Tuyết, mày nghe được chuyện gì rồi, hay là ba tao tìm mày làm người khuyên nhủ?” “Quỳnh, chú Triệu không tới tìm tao. Nhưng đúng như mày nói, tao nghe được chuyện từ chị tao.” “Chị mày? Lê Mai Mai?” “Ừ. Giữa trưa hôm nay chị tao dẫn đứa cháu họ đến công viên trò chơi thì nhìn thấy Trần Thúy Phương.” Uống một ngụm rượu, cô ta tiếp tục nói:“Chị tao nhìn thấy Trần Thúy Phương nắm tay một cô bé, còn, còn hôn nhau.” “Mày tìm tao chỉ để nói việc này?” Lê Tuyết Tuyết gật gật đầu, nhìn vẻ mặt vẫn bình tĩnh của Triệu Tố Quỳnh liền có chút bất an. “Tuyết, trừ khi tao tận mắt thấy, còn lại tao sẽ không tin.” “Quỳnh, mày biết rất rõ chị tao chưa bao giờ nói dối. Nên dứt khoát thì hãy dứt khoát đi.” “Nhưng dù có thế nào thì tao vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, không phải sao?” Đột nhiên cô nàng cảm thấy mệt mỏi, nếu như là thật vậy phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ thật sự phải chia tay? Triệu Tố Quỳnh không dám nghĩ nữa, lại muốn uống rượu, có thể say đến không biết gì hết thì tốt rồi. Không cần phải lo lắng tương lai xa vời, cũng không cần lo lắng phải làm sao đối mặt với người mình yêu. Vì thế Triệu Tố Quỳnh tìm một chỗ yên tĩnh, tắt di động, một ly giải nghìn sầu.